CON ÚT




CON ÚT
===
Chú Đằng làm nghề cắt tóc. Ngày nào cũng thấy chú mang hộp đồ nghề ra gốc cây si đầu làng, múa tông đơ. Khách của chú chủ yếu là trẻ con được mẹ thả ra đấy. Chú vừa dỗ dành, vừa dọa nạt, vừa làm trò, vừa cắt, kiểu vú em bán thời gian. Đang cắt, trống trường điểm tùng tùng, bọn trẻ co chân chạy, mang theo cái đầu mới cua một nửa vào lớp. Ra chơi lại ra cắt tiếp. Có khi mấy hôm mới xong.

Chú có ba thằng con trai. Tam nam bất phú. Chú dỗ cô Loan, vợ chú, đẻ thêm đứa nữa để cân bằng thế phong thủy. Cô sang nhà tôi, khóc với mẹ. Lão bắt em đẻ cho bằng được chị ạ. Trứng đâu nữa mà đẻ. Cô chùi nước mắt, hai xương quai xanh nhô lên như hai bờ đê, dễ đổ đến gánh nước chưa đầy.

Ngày chú đèo vợ đi đẻ, tôi đang chơi lò cò ở cổng cơ quan, buột miệng: con gái đấy cô ạ. Chú cười đánh xoẹt, con gái, tao khao. Hồi ấy chưa có siêu âm, đẻ như đánh cược với giời. Thế mà con gái thật. 

Chú mổ gà, sai thằng Quyết mang sang nhà biếu bát miến, trên xếp cả buồng trứng non vàng óng. Tôi được ăn ké buồng trứng, không phải vì đoán mò mà trúng. Vì nhà tôi là hàng xóm và vì mẹ tôi thân với vợ chú.

Đẻ xong, cô Loan như hoàn thành nhiệm vụ đảng giao, cô vật ra ốm. Ốm lử ốm khử, ốm lay ốm lắt như ngọn đèn gặp gió. Giờ phải đổ dăm gánh nước vẫn chưa đầy cái hõm trên ngực cô. Mẹ bảo hình như cô lao lực. Ốm, cô vẫn làm như điên. Cả nhà cô, ai cũng làm quần quật, như sinh ra để làm vậy. 

Cái Thắng vừa đảm vừa chăm. Giầu con út khó con út. Nó vơ hết việc vào mình, tần tảo như bà mẹ trẻ chăm sóc ba thằng anh Quyết Liệt Toàn Thắng. Chú đặt tên con rất kỳ cục. Phải đẻ đủ 4 đứa mới thôi. Mà thật ra nếu cô Loan không hết trứng, chắc gì chú đã cho thôi đẻ.
Chú Đằng cao lớn như tây. Cả nhà chú ai cũng lừng lững như cối đá lỗ, trừ cô Loan. Cô mỏng như một cây sậy, có lẽ một phần bởi Đằng Quyết Liệt Toàn Thắng hút hết sinh khí của cô.

Cái Thắng thường xuyên bị ba thằng anh cho ăn đòn. Có lẽ chúng chả biết làm gì cho hết sinh lực tuổi mới lớn, lôi con em ra nện cho đỡ buồn. 

Tôi chả thấy Thắng buồn bao giờ, lúc nào nó cũng hát, vừa lau nhà, rửa bát, cắt da làm mũ giầy, vừa hát véo von. Đòn không làm cho nó còi cọc. Nó cao to lừng lững y như ba thằng anh.

Rồi Thắng đi Nga. Nó chụp những cái ảnh váy hồng má đỏ choét đứng cạnh xe Lada, trong tuyết. Chú Đằng khoe cả xóm. Chú phóng to như cái quạt nan, ngày nào cũng mang theo treo chỗ cắt tóc. Giầu con út khó con út. Nhà có ba thằng quý tử, chả thằng nào ra gì. Có con gái rượu thì nó lại đi mất rồi. Chú đọc thư con Thắng khoe, có bà tây nhận nó làm con nuôi. Nó sẽ nhập tịch Nga, làm bà đầm cho cả cơ quan lác mắt.

Ít lâu sau, nghe tin thằng Quyết chết vì ruỗng gan do nốc rượu. Thằng Liệt đi tù vì tội gì đó, tôi không rõ. Đúng là liệt. Chưa hết, Toàn cũng chết nốt, nghe đâu lại vì rượu. Một gia đình, ba thằng con trai, ba cái tang.

Cô Loan không chết. Cô vẫn lay lắt sống để mà chứng kiến những lá xanh rụng ngay trước mặt. Còn Thắng, nó không ở lại bên đó làm ông tây bà đầm nữa. Nó về nước. 

Hôm tôi về phép, ra chợ tìm nó. Một gánh bún chân giò nhễ nhại những là xương, là dọc mùng, là nghệ váng lên cùng với bát rếch vứt ngổn ngang. Xung quanh, những thực khách lam lũ cắm mặt vào bát bún bình dân. Thắng luôn miệng giục thêm bún, tiếp nước, bốc xương. 

Không còn nụ cười nào nữa. Tuyệt nhiên không.
...
Ka
Những ký ức thời thơ ấu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang