MÂY



MÂY

===
Mây rỗ mặt. Tôi chưa thấy ai mặt rỗ mà xinh. Nhưng chị xinh thật. Ngăm ngăm da dâu, tóc xoăn và răng khểnh, Mây, nói theo ngôn ngữ của bọn trẻ trâu bây giờ là "đốn tim" khối anh, trong đó có tôi.

Mây rất thích chụp ảnh. Trong gia tài thủa học trò của chị, những tập album đủ cả cắp cặp trèo cây, chống tay vuốt má mơ màng, nhưng nhiều nhất vẫn là những tấm ảnh chị đeo tràng hạt, bận nâu sồng, chít khăn, chắp tay buồn rười rượi không biết giống Lan hay thị Kính. Tôi rất ám ảnh bởi những tấm ảnh ấy, một thiếu nữ mới 16 tuổi thích vào vai chú tiểu trong chùa, trong khi ngoài đời chị lúc nào cũng cười. Tóc xoăn, răng khểnh, min tu mà vẫn xinh và quyến rũ.

Thế mà Mây chọn anh Trâu. Trước hôm chị đi Đức học nghề 7 năm, Trâu về ra mắt nhà chị, kết thúc chuỗi ngày hẹn hò thậm thụt cấm đoán của phụ huynh. Anh Sửu, mà bọn trẻ con chúng tôi gọi là Trâu, hiên ngang đi ra đi vào, cố ưỡn tấm lưng hơi gù, trông đỡ bé nhỏ và đen đúa hẳn. Anh đóng quân ngay gần đó, cuỗm được cô gái ngoại thành vừa mới lớn, nhẽ phải gọi anh là chú. Bác Xuân mẹ chị khoe, hai bên hẹn hò chờ đợi nhau dững 7 năm. 7 năm, nghe như một truyền thuyết, tôi nhìn chị, thầm hỏi, chị có người yêu, sao lại thích chụp ảnh đi tu. Chắc vì buồn nên chụp ảnh càng xinh. 

Ba năm sau, chị đã về, không phải 7 năm như dự định. Chị ngồi giặt ở sân, bọt xà phòng tây ngập đến khuỷu tay, thơm lừng cả khu tập thể. Xa xa, đàn trâu nhà ai đang thũng thẵng gặm cỏ. Gió đồng thổi lồng lộng tung cả bọt xà phòng, vương lên tóc chị.

Chị hát véo von. Long lanh mắt. Mòng mọng môi. Ong óng đáy lưng ong, chỉ mái tóc xoăn vẫn xoăn như cũ. Chị gọi tôi vào nhà, cho kẹo. Cái kẹo thơm như không thể thơm hơn được nữa. Cả căn phòng sực mức mùi tư bản, mùi tây, mùi Mây.

Trong cái vali vương giả của một người vừa trở về từ thiên đường XHCN, tôi nhìn thấy tấm ảnh Suzi Quatro cài trên nắp, như mốt thời bấy giờ. Suzi mặc bộ đồ da đen bó sát người, ôm cây đàn guitar, mái tóc tém chiến hạm nổ tung đầy ấn tượng.Tôi xin chị tấm ảnh. Chị gật cái rụp. Tôi ngước nhìn chị đầy ngưỡng mộ, không hiểu sao chị cho tôi một món quà vô giá như thế mà không đắn đo. Thằng Bắc, em chị, mồm ngậm hẳn hai cái kẹo, khoe, chị tao sắp làm đám cưới. 

Chị Mây cho tôi xem ảnh người yêu của chị. Những bài thơ mê đắm họ dành cho nhau. Nhớ nhất chi tiết anh tả người yêu, cái gì mà "lông mày đen như một vệt than". Không một lời nhắc anh Trâu và lời hẹn 7 năm chờ đợi. Làm sao người đang yêu hiểu được, cái giá phải trả cho 7 năm đằng đẵng nó lớn đến mức nào. Anh Trâu nghe tin người yêu về, lặng lẽ bê nguyên quán rượu về nhà. Anh say từ đó. 

Lần này thì chị đợi anh Ngọ đủ ba năm. Cùng với hòm, mô kích và xà phòng hoa hồng. Chị về làm dâu phố cổ, bán cơm bụi, và góa chồng rất sớm. Anh Trâu thì mất vì tai nạn sau đó ít lâu. Tận lúc chết, anh vẫn là trai tân.

Có lần chị nhắn tin, thằng Bắc em chị cũng đi Đức. Tôi không gặp Bắc từ lâu và sẽ không bao giờ gặp nữa. Bắc chết khi tuổi chưa đầy 30. Chết rất buồn.

Hôm lên chùa, tôi gặp một người đàn bà nâu xồng quét sân chùa. Hóa ra Mây. Chị nói đưa chồng, mẹ và Bắc lên chùa. Chị bỏ quán cơm, bỏ phố cổ, tìm câu kinh tiếng kệ cho khuây khỏa.

Tôi theo chị vào chỗ đặt bài vị thắp cho bác Xuân nén nhang. Ngoài ảnh bác Xuân, ảnh Bắc, tôi còn thấy hai tấm ảnh của hai người đàn ông. Trong đó, một người, tôi nhận ra là anh Trâu.
...
Những ký ức thời thơ ấu.
Hình ảnh có thể có: 1 người, đang chơi nhạc cụ, trên sân khấu và đàn ghi ta
Nghia le Thanh, Le Anh Quan và 59 người khác
30 bình luận
2 lượt chia sẻ
Thích
Bình luận
Chia sẻ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang