MỘT NÕI NHỚ KHÁC

 MỘT NỖI NHỚ KHÁC


Nhớ nhà là một nỗi nhớ hết sức diệu vợi, trang trọng và... bản năng nhất của thuộc tính người. Ai cũng có một căn nhà để nhớ, một nơi chốn để đi về. Nếu không có gì để nhớ, sự bất thường ấy chỉ có thể gọi là bất hạnh.


Từ lâu tôi không còn cảm giác nhớ nhung bất cứ điều gì. Mọi cái tôi cần, mọi điều tôi có, đều nằm ở ngay trái tim.


Chưa quen múi giờ, nửa đêm tỉnh dậy nhớ... đường tàu. Đó là nơi duy nhất tôi muốn quay trở lại bởi tôi tin, đó là nơi người ta không thể phá bỏ.


Vớ vẩn. Bao lâu nay vẫn thế. Ăn uống sinh hoạt yêu đương và đẻ đái ngay bên đường ray. Những kiếp sống nghèo và tận cùng của cơ cực trong lòng thành phố phồn hoa, như xóm liều, bãi tạm vậy thôi.  Bỗng một ngày đẹp trời tây ba lô kháo nhau về một nơi check in coffe rất độc. Thế là đánh. Mất mỹ quan à? Hay phạm luật? Có luật nào cấm một người dân mở quán ngay trong hiên nhà của họ? 


Nếu đã không thể cấm họ xây nhà ngay đường tàu, thì còn lâu mới cấm được họ lập quán. Có khi còn cám ơn họ, nhờ những bốt cà phê có 102 này Hà nội sẽ nặng lòng du khách hơn. Không phải hồ gươm lờ đờ tăm cá hay tây hồ bị bê tông hóa cứng ngắc cả tầm nhìn.


Chú bán hàng bảo,  chúng em bán cà phê lâu lắm rồi chị ạ. Tây đến uống và ta cũng uống. Không sợ tai nạn đâu chị. Một ngày chỉ có hai chuyến tầm 7 h và 7h 45 tối. Họ kéo còi từ rất xa. Quen rồi ạ.


Hai bên đường tàu, trong những quán cà phê cực cá tính, đông oặc khách. Đó là nơi duy nhất tôi nhìn thấy những gương mặt thư giãn, thảnh thơi, những nụ cười nhẹ nhõm và điệu bộ nhàn tản- vâng, gần như duy nhất, trong suốt 21 ngày ở Vn.


Hà nội chật như nêm, ồn ào và chen chúc điên cuồng đến mức cảm tưởng chỉ thở thôi cũng là một việc cần phải giành giật. Ở giữa những nơi này, hai bên đường ray, là một cuộc sống rất khác. Khác với tôi, với bạn, với đa phần người Hn.


Quán nào cũng kín người. Mọi ánh mắt đều dõi ra đường tàu ngóng chờ và quan sát. Mà ngóng chờ gì nhỉ, tàu còn lâu mới đến. Mới 10 h sáng. Họa sĩ đua nhau khua chổi. Nam nữ hối hả tự sướng, tràn lên, bò ra đường tàu. Tây ta hớn hở như nhau. Một bà xoe xóe mắng con vì dựng xe máy chắn lối đi. Bên cạnh, bếp than tổ ong xình xịch nồi thức ăn nghèo cho bữa cơm trưa. Hai cô gái quê hai hộp cơm bụi ngồi phệt ngay trên đường ray, nón ngửa ra trễ nải, hai thúng bánh rán tơ hơ quẳng ngay bên cạnh. Con chó nhỏ nằm phủ phục dưới chân hai du khách tây, trong cái chòi cà phê bé chỉ bằng bụi chuối, hai người ngồi còn chật.


Bên ngoài là một thế giới khác. Ở đây trên đường ray xe lửa là một thế giới khác. Không bụi, không xe cộ, không lưu thông, không cảnh sát. Một thế giới biệt lập dường như không luật pháp.


Các vị rảnh đi mà cấm xả rác, đái bậy, chó chạy rông, đỗ xe vô tội vạ lấn chiếm lòng đường. Còn ty tỷ việc phải làm cho một thành phố tử tế hơn trong mắt du khách. Sao bỗng dưng đi đập bể nồi cơm của những mảnh đời vốn chẳng có gì để mất?


Ơn trời, đất ở đây rồi lên giá. Mong cư dân đường tàu đổi đời nhờ những lệnh cấm giời ơi mà giời thì, bị vi bụi che xừ nó mất rồi!

---

Ka.

Viết ở Berlin, đêm đầu tiên quay trở lại.


1 nhận xét:

  1. Lạc bước gặp nhà bạn vào thăm chúc bạn luôn an vui hạnh phúc

    Trả lờiXóa
Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang