ĐỪNG LÀM PHIỀN!



ĐỪNG LÀM PHIỀN!

Có lần ra nghĩa trang Đức, tôi thấy một tấm bia đơn giản trên ngôi mộ quây bằng đá sơ sài: Đừng làm phiền!

Người Đức sống kỷ luật, kín đáo, kiên cường và vị tha. Ngày thôi nôi không đình đám, sinh nhật long trọng nhưng vừa đủ vui. Sự kiện quan trọng nhất đời người là nhập trường, lễ trưởng thành và đám cưới vàng. Nhưng dù là đám cưới giấy, vàng bạc hay kim cương gì thì luôn chỉ diễn ra với một nhóm người, không vì thế mà kém vui. Khi chết cũng vậy. Sống đã không ầm ĩ, chết cần gì phô trương?

Gần đây, dân Việt lại nức nở truyền nhau cái thông điệp được cho là lạ lùng của nhà văn ngôn tình Quỳnh Dao: "Cái chết là việc riêng, đừng làm phiền người khác, càng đừng làm phiền những người yêu mến mẹ. Nếu thật lòng yêu mẹ, họ sẽ hiểu cho mẹ... Mẹ chẳng có gì cả lúc chào đời thì lúc đi cũng mong được đơn giản gọn ghẽ, sau này, tiết Thanh Minh cũng không cần cúng bái mẹ, vì mẹ đã không còn tồn tại. Huống hồ trái đất ngày một ấm lên, đốt giấy đốt hương đều đang phá hoại địa cầu. Chúng ta có nghĩa vụ giữ gìn môi trường sống sạch sẽ cho những sinh mệnh mới đang nối tiếp nhau chào đời".
Đúng vậy, chết là việc hết sức riêng tư, chỉ liên quan đến thân quyến. Người ngoài biết gì mà can dự? Mà can dự hay thật ra là làm phiền người vừa nằm xuống?

Tự nhiên nhớ đến những cáo phó rầm rộ trên fb, những cái chết ồn ào, những bài viết nóng hôi hổi hối hả tri ân người vừa qua đời... Y một cú sốc điện khi mà tấm thân kia đã được cấp phép yên nghỉ.
Chết là sự chuyển tiếp vĩ đại nhất của vật chất. Vẫn còn một đời sống khác bên kia thế giới, đời sống ấy vô cùng vô tận để ta không phải bon chen giành giật, phải đeo mặt nạ, phải nghe lời thị phi, phải chứa đầy lỗ tai những thứ rác thô lậu của ngôn từ. Một đời sống huyền ảo và vô định nhưng chắc chắn viên mãn hơn hiện tại, vì có ai đi mà trở về đâu? Nếu có, chỉ để sống an nhiên và tỉnh thức hơn mà thôi.
Với tôi, bất kỳ một người nào đã đi qua đời tôi, khi họ ra đi, tôi đều không hề cảm thấy một khoảng trống nào hết. Có chăng, chỉ là như người lâu ngày không gặp. Họ vẫn còn đó, trong trí nhớ, trong tâm thức, không vì sự ra đi ấy mà lãng quên hay cách biệt.

Cái chết cần được hiểu như kết thúc một quá trình, vậy thôi. Và ở giai đoạn nào, ta cũng nên dùng hết năng lượng tích cực được trao. Điều đó mới thật đáng kể. Dài ngắn quan trọng gì. Chết như nào, ầm ĩ hay lặng lẽ, không đáng nói. Đáng nói là người ra đi cần thanh thản và ấm áp trong sự thấu hiểu của những người thân.

Sống không cần nhiều. Chết càng cần tối giản. Gào rú rầm rĩ chỉ làm bận lòng người đi xa.
Hãy để người chết lưu trú trong tình cảm tự nhiên của người đang sống. Thứ tình ấy tự nhiên, vô nhiễm, không cần trang kim lấp lánh, không loạn ngôn lộng chữ và không thể mua được bằng tiền.
~~~~~
Ka

17.11.2019

Nhân nghĩ về những cái chết, dịp lễ tảo mộ của người Đức.








105Khúc Thụy Du, Bopha Lang và 103 người khác
33 bình luận

8 lượt chia sẻ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang