HOA NGÂU GIỮA TRỜI



Một đời ngâu chưa sống hết cho ngâu!
Hoa mãi nụ, nên mùa thu quên biết


từng bông
từng bông
trần gian, chẳng động
Ngâu buông... trên ngưỡng mùa thu.



Trong những thầm mong đã sẵn có em
Mà em đến vẫn như điều bất chợt
Miền thơm thảo bên đời, đâu ai biết
Em đợi cuối làn hương, trên ngưỡng mùa thu.
Và ngâu đã thôi nụ từ em

Hoa đến nở tình ta lặng lẽ
Nụ cười hoa ngâu là bông môi em khẽ
Hương nắng thở giữa lòng anh rất nhẹ
Em dịu dàng chẳng động trần gian.
Vẫn biết ngâu sắp cạn thời hương


Bên kia gió rồi em sẽ vắng
Khi ta yêu hồn nhiên thì trần gian chẳng động
Anh sẽ nếm môi ngoan ngâu nụ
Em chẳng tính đời mình nơi cuối đời hương.


***


Hôm em lau nhanh bờ môi
Giọt khẽ, tình ta riêng biết!
Anh chẳng gọi. Em không ngoảnh lại.
Cuối đường,... xác nắng trong hoa.

từng bông
từng bông
trần gian, rất khẽ
Sau lưng tình ta...



Đinh Vũ Hoàng Nguyên
Một lần, lang thang trên mạng, đọc được bài thơ này trên blog của một người cũng tên Nguyên. Đinh vũ Hoàng Nguyên. Lão thầy bói già.



Bài thơ hay. Và lạ.

Phàm ở đời, cái gì lạ, thường ít khi hay. Nếu đã hay, chắc gì đã lạ. Mà ở đây, có cả hay, và lạ.

Mình nôn nao, chênh chao với những tứ thơ hoang dại của một cây viết bặm trợn nhưng thấm đẫm tình người. Có ý lưu lại, để dành một lúc nào đó sẽ đọc.

Rồi bẵng đi có đến một dạo, chả thiết tha blog bleo gì.

Chán tất. Chỉ nỗi chán là đáng kể. Nó gặm nhâm mình như chuột gặm gỗ. Nham nhở, tơi tả . Cái cánh cửa mục đóng lại kho cảm xúc của một kẻ chênh chao như mình chi chít những dấu chân của loài trộm cắp. Mình giam mình trong đó, mặc ngoài kia nắng lên...

Một lúc nào đó, lãng đãng. Những ký ức băng qua miền nhớ, là khi mình chợt nhớ đến thoáng Ngâu của bài thơ lạ. Mình quay lại tìm Ngâu.

Và lặng người khi biết Bloger này vừa mới qua đời... Những dòng cáo phó trơ trơ đập vào mặt . Đen ngòm.

Là Nguyên biết mình chả còn níu giữ được bao lâu , nên đã làm nền blog đen nhung nhúc, hay đó chính là tiên tri cho một đoản khúc buồn?

Thương thế, Ngâu ơi!

Hoa ngâu lặng rơi giữa trời...

Tan tác một mùa ngâu...


"Triệu người quen có mấy người thân, đến khi lìa trần có mấy người đưa..."

Người chưa quen, chưa gặp, cũng chưa bao giờ còm một câu gọi là. Tính mình thế, mình không thích rộng. Hẹp nhưng sâu là những cái cuối cùng người ta muốn đạt đến, sau khi đã mê mải đuổi theo những thứ ngỡ càng nhiều càng hay càng tốt. Nhưng khi lặng nhìn dòng cáo phó , mình biết , mình đã để mất một cái gì đó. Mà cái gì nhỉ?

Có phải thêm một cảm xúc đời sẽ ấm áp hơn?
Đời ngắn ngủi. Hãy thêm nhiều nữa những yêu thương khi chưa vuột mất, có được không?
http://laothayboigia.multiply.com/tag/sau%20l%C6%B0ng%20t%C3%ACnh%20ta

Bln 23/7/2012
Thym.
P/s: Và từ đó, tôi thôi là Thảo Nguyên...





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang