TẢN MẠN VỀ ............CHÓ!








Vũ Bằng trong "món ngon Hà nội" đã viết:

"Chẳng biết cha ông mình trong một phút xuất thần nào đã nghĩ ra món nhựa mận..."

Mình trước đây mỗi lần về thăm nhà thế nào cũng được một đàn anh nổi tiếng sành ăn dẫn đi khao... thịt chó!

Ngày đó Nhật Tân còn bạt ngàn hoa đào, chưa thành làng chó với Tú béo Tú xịn như bây giờ. Nên tìm được một quán thịt chó cho ra hồn phải là những đệ tử của lưu linh, những kẻ ăn chó nhiều đến nỗi... chó cũng ghét, cứ nhìn thấy bóng đâu là sủa! Có lẽ do mồ hôi cũng... rất chó!

Quán quen thuộc ở tận trong Thanh Xuân, chủ quán là một tay cảnh sát giải nghệ, tọa lạc đầu cổng trường CĐCS, và khách ăn phần lớn là khách quen. Thịt chó bày trên lá chuối, ngồi xếp bằng tròn trên phản, chiêu với rượu làng Vân sủi tăm mắt mèo...

Ngày đó mình còn non nớt, tròn xoe mắt nghe bản lĩnh đàn ông của mấy cha bốc dần bên chiếu rượu... Còn thịt chó thì cho đến nay, mình mới chỉ biết ăn mỗi món nhựa mận! Vì dồi thì khô, thịt hấp thì nhạt (Ka tôi không biết ăn cái mỏn sủi bọt vắt chanh gọi nôm na là mắm tôm). Thịt chó không có gì hấp dẫn, ngoại trừ món này! Biết rằng nói ra sẽ bị các Fan chó la ó nhưng xin lượng thứ cho, dân ngoại đạo như mình....!!!

Lần nào về, thế nào cũng có người rủ "thịt chó không?", mà lâu lắm rồi không còn hứng thú!

Có lẽ từ ngày có nuôi con chó nhỏ Nemo trong nhà....

Có lẽ vì mỗi lần bế nó đi chơi, bọn Tây lại nửa đùa nửa thật :"Bao giờ mày sẽ thịt nó?!"

Thịt ư?

Méo mồm giải thích với họ rằng thì là mà chó này nuôi làm bạn, chó thịt là chó người ta nuôi đại trà cơ! 

Mặc dầu vậy, chó nào chả là chó!

*

Ngày đó...

Cuốn phim tua lại cảnh ở làng quê sơ tán. Bữa ấy nhà bà chủ có giỗ. Chòm xóm quây quần khá đông. Toàn người trong họ và đám bạn tổ tôm của bà. Người nào người ấy mặt mũi tưng bừng vì có giỗ tức là được bữa tươi.

Khách đến khá đông, nhưng con Vện hôm nay không sủa được vì bị nhốt vào một chỗ từ mấy hôm. Bà chủ nhà bảo con Vện lần trước nghe người ta kháo chuyện sẽ thịt nó, liền bỏ nhà đi mất tích! Lần này bà rút kinh nghiệm.

Con bé con khi đó còn nhỏ lắm, làm sao đã biết thế nào là giết thịt một con chó! Con Vện và nó vẫn tha thẩn chơi với nhau, có lúc chó còn vục cả miệng vào bát cơm nguội người đang ăn mà nó vẫn để nguyên vì không nỡ đuổi. Hôm ấy, cả buổi, nó chỉ quanh quẩn bên con Vện mà không thấy chó liếm tay như mọi khi. Trông nó rũ rượi, buồn rười rượi.

Rồi người ta mang Vện ra. Con vật tội nghiệp bỗng ròng ròng nước mắt ư ử cầu cứu. Oẳng một cái long trời. Cái chầy giáng xuống đầu chó. Nó khóc thét lên, bám lấy tay ông đồ tề, mếu máo van xin ông tha cho Vện.
Ông hất tay nó ra, mắt long lên:
- Con ranh! Mất bữa tiết canh của chúng ông bây giờ!

Con chó không tru được nữa. Cái rọ đã lồng vào mõm nó. Cùng lúc, những tia máu bắt đầu phọt vào cái thau men trong lúc cứt đái của con vật cũng tóe ra nồng nặc.

Trong nhà, các cụ vẫn hỉ hả cười nói. Dưới bếp, lanh canh bát đĩa của các bà các chị chuẩn bị bữa thịt chó, thịt con vật nuôi thân thiết nhất trong nhà mình!

*

Mùa đông rồi đấy, mùa chó lên ngôi....
-----

Ka
2011




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang