NHO VÀ CÁO 3




Sau lần ấy, họ thường xuyên gặp nhau.Hắn kéo dài chuyến về phép đến vô thời hạn. Thốt nhiên Hà nội với hắn có quá nhiều thân thiết.

Họ bắt đầu nhận ra có nhiều điểm rất giống nhau. Hắn thích nghe Tuấn Ngọc hát. Cô thích "Riêng một góc trời”. Họ cùng thích nghe những tình khúc Ngô Thụy Miên và cả những bản không tên bất hủ Vũ Thành An. Hắn lặng lẽ ngồi ở cái ghế gỗ trong vườn xem cô lau lá phong lan chiều thứ bảy, nghe những bản nhạc pop 8X.

Và cô thích nghe những câu chuyện kể về thời thơ ấu, về những chuyến đi của hắn. Không phải lúc nào cũng lãng mạn, có những hành trình vô cùng gian khó. Có những cuộc tình thoáng qua. Có những sai lầm, nuối tiếc và cả những kỉ niệm đẹp dịu dàng cứ len nhè nhẹ vào lòng .

Họ bên nhau, nói với nhau đủ thứ chuyện, có khi chỉ là im lặng, cũng có khi là cãi cọ và thường thì chẳng bao giờ hắn nhường cô.

Sáng chủ nhật, đang ngủ ngon thì điện thoại réo ầm ĩ, HH mắt nhắm mắt mở quờ tay với lấy cái điện thoại ở đầu giường. Hoá ra là Nam, trời ạ, chẳng biết có việc gì.

- Alo, có vụ gì mà gọi sớm vậy anh?

- Sớm gì em, đi cafe đi, trời đang đẹp.

- Chưa muộn, ngủ đi anh, em muốn ngủ.

- Này em là loại đàn bà gì mà rủ đàn ông đi ngủ không ngượng miệng thế ?

- Giời ôi tôi bảo tôi buồn ngủ tôi muốn đi ngủ. Chủ nhật thì bình minh lúc chính ngọ cũng chả làm sao, hiểu chưa?

- Thế gào lên thế đã hết cơn buồn ngủ chưa?

- Đồ quỉ. Thế đi đâu?

- Anh qua đón em. Cho em 30 phút.

- Ờ.

- Bỏ cái trò ừ ờ của em đi.Dù em có hơn anh bao nhiêu tuổi anh vẫn thích đàn bà phải ngoan.

- Ờ, mai bỏ . Nói nốt hôm nay.

Thế là phải dậy rồi. Tức đến tỉnh cả ngủ.

Nam nhìn bộ mặt nhăn nhó của cô gái ngồi cạnh mình, hắn đoán chắc sáng ra đã bị chọc nên tức lắm đây. Tự nhiên hắn thấy con lương tâm nó day dứt.

- Em ơi, em dùng nước hoa gì mà thơm thế?

- Miss Sài Gòn. Loại 50 nghìn một lít.

- Thơm gần bằng nước xịt phòng nhà anh. Nhưng anh mua đắt hơn, 60 nghìn nửa lít. Thôi cũng phải, tiền nào của nấy em nhỉ?

- Ý anh thích gì? Anh ngứa răng đấy à ?

- Thôi thôi không giận nữa, cho em ra Hồ Tây hóng gió để xả stress đã nhé. Mà em đừng nhăn nhó thế nữa. Có ai bảo là em rất xấu không? Cố mãi cũng chỉ được điểm 5.

-Có, bây giờ anh là người đầu tiên đấy. Ngưu tầm ngưu mà.

- Thôi thôi đình chiến. Để yên anh lái xe không đâm bây giờ.


Paris Deli giờ này không đông, HH đã tìm ngay được một góc khuất, cô lúc nào cũng thích những chỗ ít ai để ý .

- Này anh thấy em lạ lắm nhé, làm sao mà lúc nào em cũng phải ngồi vào góc nhỉ ? Sao mà cứ phải thu mình lại như thế?

- Đơn giản chỉ là chỗ ngồi thôi mà anh.

- Nó thể hiện em là người nhút nhát, sợ va chạm đấy.

- Em nhát? Em nghĩ em đanh đá phết đấy chứ?

- Em tưởng thế thôi. Hoặc giả, em cố tạo ra thế thôi. Anh còn lạ gì đàn bà.

- Đàn bà làm sao?

- Đàn bà hay giả vờ.

- Ai bảo anh thế?

- Mẹ anh. Mẹ bẩu đàn bà hay giả vờ nhắm í, hổng tin được đàn bà.

- Sao đàn ông biết đàn bà không tin được mà chui đầu vào rọ để tự mắc lừa ? Adam chỉ cho Eva một mẩu xương sườn chứ có phải 9phần10 bộ não đâu mà đàn ông lại thành ra thế này nhỉ?

- Em hôm nay khó tính thế? Tại sáng ra anh đã trêu hay vì đói? Thôi gọi gì ăn đi em.

- Anh ăn gì chưa?

- Ăn rồi. Ăn xong mới gọi cho em đó chứ. Anh uống thôi.

- Em cũng uống thôi. Tức đầy cả dạ dày còn ăn vào đâu.

-Thôi không giận nữa, có chuyện gì kể cho anh không?

- Thích nghe chuyện gì? Giá thịt bò ngoài chợ hay cách bẻ răng cá mập?

- Dỗi kìa. Kể chuyện công việc đi. Anh thấy em lúc nào cũng hào hứng lắm cơ mà. Chẳng nhẽ không có gì vui nói cho anh nghe với à?

- Có. Em có một vị khách hàng là nữ, và nói yêu em. Hay không?

- Hay. Kể chi tiết xem nào.

- Có gì đâu. Chị này có một công ty tổ chức biểu diễn. Hồi đầu em ấn tượng vì chị ấy thông minh, , cá tính, chưa có chồng. Hoá ra chị ấy là lesbian.

- Là sao? - Hắn hỏi với vẻ ngây thơ.

- Là người chỉ thích đàn bà thôi anh ạ.- Cô ngây ngô giải thích.

- Thôi chết, thế thì anh cũng là lesbian, anh cũng chỉ thích đàn bà như em thôi.

- Đồ quỉ. Cái đấy mà cũng đùa được. Kể cho em nghe về những nàng thơ đi qua đời anh đi, hay nói cách khác là những con ngỗng cái anh đã săn được ấy.

- Sao em lại nghĩ vậy?

- Vì bản chất của đàn ông là thợ săn. Ngay cả khi dạ dày anh ta không thể chứa nhiều hơn một con thỏ thì anh ta vẫn săn cả thỏ và cả cáo. Đôi lúc việc săn bắt không phải phục vụ cho việc ăn. Chỉ để chứng tỏ anh ta là đàn ông.

- Đàn bà cũng thế thôi. Nhưng khác ở chỗ lúc đói đàn bà vẫn đi bẻ hoa chứ không đi săn thỏ. Đàn bà cố gắng có được cái mình muốn chứ không phải cái mình cần. Bởi cô ta là đàn bà. Ngốc nghếch nhỉ.

- Chính vì đàn bà ngốc nghếch nên đàn bà mới sinh ra đàn ông chứ không phải cái gì hay hớm hơn.

Hình như với họ, việc nói chuyện tử tế không chọc ngoáy nhau nó khó như thể lấy lưỡi mình liếm vào mũi mình vậy. Đã khó thế thì cũng chẳng cần cố làm gì .

Mà lúc nào gặp HH để cãi cọ Nam cũng thấy hứng thú hơn gặp bất kì ai. Đó là một cô gái rất đặc biệt, cô rất thông minh. Nói chuyện lúc nào cũng hài hước, nhưng đôi mắt thì buồn, ngay cả lúc cô ấy cười, cũng buồn .

Hôm đó, họ ở bên nhau hơi lâu. Lúc chia tay, hắn có vẻ bịn rịn khiến cô đâm lúng túng. Nhưng cô kiên quyết về dù thật ra chả có việc gì làm cho hết ngày.


“Kết thúc những cuộc tranh cãi không đầu không cuối của chúng ta. Sáng nay chưa ăn gì và bụng rất đói. Tự dưng thấy nhớ anh và băn khoăn tự hỏi anh là hoa hay thỏ? “

“ Anh là thợ săn.”




Bẵng đi một vài hôm, YM của hắn không sáng và họ không còn ăn cơm hai mình nữa. Những cuộc gọi thưa dần, những cái tin nhắn lúc nửa đêm không còn nữa. Hắn bảo dạo này nhiều việc quá. Bận. Thi thoảng gọi điện cho hắn, cô thấy giọng hắn đầy mệt mỏi chán chường. Linh cảm phụ nữ cho cô biết, hắn đang có chuyện.

” Anh ngủ chưa”

“ Ngủ rồi”

“ Ngủ rồi sao còn nhắn tin cho em được. Anh vẫn ổn chứ ? Hình như anh có chuyện gì đó”

“ Lắm chuyện. Ngủ đi”

- Có chuyện gì vậy em ?

- Em qua nhà rủ anh đi ăn tối mà anh đi từ hôm qua chưa về. Anh có ốm không?

- Anh không sao. Em về nhà đi. Một tiếng nữa anh qua nhà đón em.

Hơn một tiếng trôi qua. Tiếng rưỡi . Gần hai tiếng rồi. Cô sốt ruột, cô cầm điện thoại lên định gọi cho hắn mà không dám. Thôi chờ chút nữa rồi gọi. Bất chợt có tiếng chuông cửa.

Trông hắn đờ đẫn và kiệt quệ, thân hình cao lớn rũ xuống như thể một con gấu bị thương, sắp gục ngã.

- Anh đau đầu quá, vào nhà em cho anh viên thuốc đã.

Cô lặng lẽ nhìn anh bước đi. Dáng xiêu xiêu như muốn ngã.

- Em có viên panadol nào không?

- Có , mà anh ăn gì chưa đã ?

- Chưa, nhưng cứ đưa đây. Anh uống vào nghỉ tí rồi mình đi.

- Anh thế này thì đi đâu? Em nấu gì cho anh ăn nhé?

- Cứ cho anh viên thuốc đã .

Cô lặng lẽ đưa vỉ thuốc, rót một cốc nước ấm đưa cho hắn. Cô bảo hắn nằm nghỉ, rồi xuống gian bếp cạnh đó lục lọi. Cô thích nấu ăn.

Cô biết hắn thích đồ ăn Việt dù hắn sống ở châu Âu đã lâu. Chả có gì ngoài mì ăn liền, mấy quả trứng, vài quả cà chua đã chín nhừ. Cô rán trứng, xào mì với quả cà chua. Bù lại, có thêm một ly sinh tố bơ với sữa chua. Nhưng đến lúc xong thì hắn đã ngủ .


Hắn ngủ rất say. Lần đầu tiên trong đời nhìn thấy một người đàn ông trong lúc ngủ, cô lặng lẽ quan sát như nhìn thấy nhật thực. Điều hòa xối thẳng xuống giường, nhưng có lẽ hắn bị lạnh, co ro đến là tội nghiệp. Cô lấy cái chăn ở góc giường phủ lên người hắn rồi tắt chuông cả hai cái di động.


Hình như cái áo sơ mi hơi chật thì phải, chắc nằm ngủ khó chịu lắm. Bàn tay vô tình chạm vào làn da cổ nóng ấm đang phập phồng vì những nhịp thở đều đều ...bất giác tim cô đập thình thịch, một cảm giác xấu hổ như thể đã làm việc gì tội lỗi lắm lan toả khắp người, đôi má chợt nóng bừng, ửng hồng.

Rồi dù chẳng ai nhìn, cô vội trở lại ngồi ở bàn làm việc, giở đống tài liệu ra và xua đi những xúc cảm bột phát của mình .

Đến khi cô suýt ngã khỏi ghế vì ngủ gật thì cả hai cùng tỉnh dậy.


Đồ ăn chả còn ăn được nữa. Lúc đó cũng đã quá nửa đêm, làm gì còn hàng quán nào mở nữa. Cô kéo hắn xuống bếp. Tổng động viên được một gói bột mì, hai quả trứng và đường. Thế là món bột mì rán trứng được biểu diễn. Hắn nhìn cô làm, chăm chú, rồi bỗng nói rất nghiêm túc:

- Hóa ra em chẳng xấu như anh tưởng. Em đẹp lên nhờ lao động!

- Thế anh tưởng em xấu thật à?

- Anh không tưởng, mà đó là sự thật. Em thật khiêm tốn với nhan sắc trung bình cộng, em biết không?

Hắn nói câu đó với vẻ quyến rũ đến nỗi, cô phì cười và không nổi cáu với hắn nữa. Món bột mì rán hóa ra rất ngon. Hắn thanh toán rất gọn và sau đó tình nguyện đứng rửa bát cho cô .

HH phải cố giấu nụ cười vì hình ảnh gã trai quần Levis 501,áo Lacos đen, tóc chải keo và dây chuyền bụi mặt đá đen đầyphong độ đang vụng về làm chú gấu ngoan. Cô thầm vui vì cuối cùng, hắn dường như đã hồi phục.


Cô kéo ghế vào gần hắn hơn. Nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy bàn tay thô ráp của hắn, cô muốn hắn hiểu rằng người phụ nữ ngồi bên cạnh hắn lúc này đây, thông cảm và muốn chia sẻ những nỗi buồn với hắn. Chia sẻ đôi khi không cần nhiều lời.


Chuyện kinh khủng hơn cô tưởng. Cháu và hai đứa em hắn ở bên đó kí mấy cái hợp đồng làm hắn dở khóc dở mếu . Đã vậy lúc đầu còn giấu giếm, đến lúc không thể giấu được nữa mới phải thú thật thì mọi sự đã bung bét ra rồi . Bao nhiêu vốn liếng của không những hắn, gia đình mà còn của những người tin tưởng nữa.

Nam cứ ngồi kể miên man. Sáng lâu rồi mà họ vẫn ngồi bên nhau. Cô không thấy buồn ngủ, chỉ trĩu buồn. Trong lòng cô trào lên một cảm giác thương cảm mà bất lực vì không làm được gì ngoài việc ngồi bên , chìa tay cho hắn nắm lấy và lặng im lắng nghe. Bất chợt giật mình như nhận ra một điều gì đó, hắn nhỏm dậy.

-Chết rồi HH ơi, sáng thật rồi. Anh phải về cho em ngủ. Em cứ ngủ, bao giờ dậy thì gọi cho anh. Anh cho em đi ăn bù nhé.

Cô luống cuống, cô thấy bỗng đôi bàn tay của mình như thừa thãi. Không giữ được hắn nữa, cô chạy đi lục tủ thuốc vơ hết cả đống thuốc bổ thần kinh, mấy viên sâm, vỉ panadol và cả hộp cao dán đầu rồi chạy ra cổng.

- Nam ơi từ từ, đừng đi em bảo cái này.

- Gì vậy em?

- Thuốc cho anh. Về mệt thì uống nhé. Có cả thuốc bổ, viên nâu uống buổi sáng cho tỉnh táo, tối thì không được uống vì nó có sâm.

Hắn phì cười cầm túi thuốc, vỗ nhẹ vào vai cô như trấn an rồi lặng lẽ ra về.

st và lược chỉnh


Xem thêm nho và cáo 1,2 ở đây

36 nhận xét:

  1. Đọc suốt từ đầu đến cuối, tưởng người trong truyện là Thym, tớ đương giật mình, vì thấy loãng mạn và pha chút giả tưởng, đến cuối thấy hai chữ ST...há há....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đấy, bài mình viết thì chúng nó bẩu mình st
      Khi st, hẳn hoi nhé, thì chúng nó bẩu mình ...viết chuyện ...giả tưởng.

      Thôi, cứ mỗi tí thứ cho nó lành: TS sữa chữa và biên soạn.

      Xóa
    2. Thôi thế này nhe: Chuyện Nho và Cáo, tác giả là Tắc Kè.

      Xóa
    3. Tắc Kè mà viết tắt TK lại có đứa bẩu là K đó.

      Nhưng mà thầy K đoán đi, hồi sau tác giả sẽ viết tiếp như nào...?

      Xóa
    4. Yêu nhau rùi lấy nhau thì .. ko thành chuyện. Nên phải có kịch tính
      Nhưng tùy Ka định viết cho ai để điều chỉnh kịch tính đến mức nào.
      Nếu nhắm đến độc giả là đám tintin, quí bà loãng xương hay qui ông hết pin thì vẫn là mối tình xà quần kiểu a > b > c > a nhưng chỉ "một người đi với một người, một người lặng lẽ buồn thiu đứng nhìn" , còn khi hai mình ngồi với nhau thì nhẹ nhàng cầm tay và hết -- như phim Hàn í.
      Còn nếu nhắm viết cho đối tượng sồn sồn thì phải thay cho cảnh một người bùn thiu đứng nhìn thành chạy theo túm tóc tạt axit; rùi sex từ nhà ra vườn -- như kiểu fim Mỹ ..
      Đại loại thế. Hehe Ka định viết cho ai nào, để bít mà đoán ?

      Xóa
    5. Viết cho...mình và mọi người!

      Xóa
    6. Thế hóa ra Ka viết báo cáo chịnh trị ah keke

      Xóa
    7. Ơ thế hóa ra báo cáo chính trị là viết cho cả mình à?
      Ka tưởng chỉ viết cho..Đảng thôi chứ?

      Xóa
  2. Chời ơi Thym ơi ! Cuối cùng thì ai là nho và ai là cáo dzậy ??? Phù Thủy thấy cả hai giống nhaoo , cùng là nho pha cáo ! Hic hic !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Uh, câu này chí phải, chí phải. Chí chí phải.

      Cả hai cùng xanh như nho và thập thò như cáo.

      Mít nghĩ sao? Có nên cho họ iu nhau, lấy nhau, và hạnh phúc đến đầu bạc răng long không nhỉ?
      Hay cho mỗi người mỗi nơi, thương nhớ đến chết....

      Xóa
    2. Thì PT cứ nghĩ cho kỹ, chỉ 1 người viết thì chính y thị vừa là Cao vừa là Nhó vậy thui. Hệ Hệ

      Xóa
    3. Hehe, thế nhà văn nào cũng thế thì trăm năm cô đơn với hệ thống gia phả hàng vài trăm nhân vật giống nhau tuốt luốt hử?

      Nhưng mà đúng là chúng nó nho nho cáo cáo đọc đau cả tai. Chả biết đâu mà lần.

      Xóa
    4. E hèm ! E hèm !
      Tình chỉ đẹp khi còn dang dở ,
      Cưới nhau rồi nham nhở lắm Thym ơi !
      Thym cho chúng nhớ thương nhaoo đến chít đi , may ra chúng còn mần được vài bài văn , thơ lộn xộn !
      P/S Chuồn anh ! Có thể lắm chứ nhể ! hệ hệ !

      Xóa
    5. Tình chỉ đẹp khi còn nham nhở
      Cưới nhau rôi dang dở lắm ai ơi!


      Đúng đó, Thym cũng thích chúng nham nhỏ, dang dở, khó ở, tưởng bở, khó thở...

      Xóa
    6. Thym ơi ! Phù Thủy mần còm chữ to lên mà không được . Thym giải thích lại các bước xem tớ làm có thiếu bước nào hông .

      Xóa
    7. Thym quên béng mất làm như thế nào rùi. Nhưng thề là đơn giản cực vì nó nằm trong trình sẵn có của Bloger. Để Thym xem lại nhé! Nếu không hỏi thầy K ý, thầy ý giảng có phương pháp và tận tình, ngu lâu như Thym mà cũng hỉu đấy!

      Xóa
  3. Nặc danh17:26 14/12/12

    Cứ nhẹ nhàng như thế thanh thoát như văn , nhẹ nhàng như cáo , cành cao như nho.
    Đọc sướng ,Hay lắm ở cái tên . Mừng Thym!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sướng không anh?

      Em cũng thấy sướng. Nhấm nháp mỗi ngày, cho bà con dậm chân chơi!

      Xóa
  4. Chuyện phịa, nhặt nhạnh xào xáo. Nói chung là hông có thiệt. Kể mà viết có thù lao thì trẫm đây cũng viết Nháo và Co khoảng 10 fần, mỗi fần dài 2 tờ phê-đúp. Hệ Hệ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. CC viết chuyện của bản thân cần gì phải chỉnh sửa gì, còn hay ho mùi mẫn hơn trăm ngàn lần ấy chứ.

      Lúc nào cậu cũng chọc phá tớ, dài thì chê lê thê, ngắn thì chê cụt. Cho nhạc thỉ chê ồn. bỏ nhạc chê khô. Ui giời kiếp trước chắc cậu với tớ có thù.



      Cho tớ bít ngày sinh, tớ sẽ có quà độc tặng cậu nhân ngày sinh nhựt!

      Xóa
  5. Còn nho không????Cáo đơi...

    Trả lờiXóa
  6. khung20:18:00 15-12-2012

    1. Bài viết lưu truyền trên mạng nhiều lắm, có người cắt xén, thêm bớt của Ka @Ka
    Hoàn toàn chia sẻ và tin tưởng Ka.
    Một dạo đi đâu cũng gặp, tử tế thì gh st, còn ko là cứ post lên blog vô tư. Và ko riêng bài của Ka .. đến giờ vẫn thế.
    Mình nghĩ ăn cắp sách thì chấp nhận được, nhưng cắp văn thì tuyệt đối ko nên ..
    Bởi tin tưởng nhân cách của Ka nên mình tin chắc Nho Cáo là của Ka, hehe -- vì nếu ko fai, Ka đã ko dám ngang nhiên edit :-)


    Thymianka Thảo Nguyên21:35:00 15-12-2012

    Ka nói ngay, Nho cáo không phải của Ka. Điều này Ka đã nói rất rõ ràng ở phần một, ngay lần đầu post bài.
    Và nếu không edit, chả ai muốn đọc, và nó lê thê như "giời mưa ở Huế sao buồn thế. Cứ kéo dài ra đến mấy ngày"*

    Nguyên tác hình như là của một chị người HN, dân phố hàng. Ngoài đời hình như(lại hình như) không được may mắn lắm, nên câu chuyện này phản ánh một khát vọng thầm kín về mối tình mạng. Ka rất tiếc là không biết gì hơn về tác giả, cũng không tìm thấy truyện trên mạng. Do người bạn gửi. Thấy hay, thấy rất hay, nên post nên bà con đọc chơi.

    Nhưng phần một mới đưa lên đã bị la lối.
    CC chê lê thê, tạp nham, chả ra đoản văn chả ra truyện ngắn, có chỗ như ký sự, có chỗ như nhật ký.
    Sỏi chê dài quá, lấy hết can đảm mới đọc xong!
    Cu chê lòng thòng!
    Và K chê...motip quen thuộc!

    Riêng Ka, Ka thấy thích. Tiếc là nó quá rườm rà, vô lý, cốt truyện hay mà tác giả viết chưa đều tay.
    Cuối cùng, ka quyết định mạn phép tác giả edit theo ý mình. Mà cũng mất rất nhiều thời gian. Thà viết mới còn nhanh hơn. Đằng nay cứ cố bám theo cái sườn cũ của nho cáo.
    Có lúc thêm vào, có lúc bớt đi, có lúc đập đi làm lại từ đâu. Có khi di chuyển cả địa danh...
    Và cuối cùng, Ka muốn, nho cáo, được viết theo lối tương thích. Ka muốn mọi người cùng đọc, nhẩn nha, góp ý, Ka sẽ lắng nghe và nắn cốt truyện theo hướng mà chính Ka giờ cũng chưa biết nó sẽ như thế nào!

    K hình như chưa đọc "GIAI MẠNG" của Ka nhỉ. Ka cũng viết theo lối này. Và có được một cái kết rất ngọt mà chính khi mới bắt tay vào viết Ka định sẽ kết thúc hoàn toàn khác .

    Người đọc Ka đều nghĩ nho cáo và giai mạng là cùng một tác giả. Nhưng rất tiếc. Với nho cáo, K chỉ là bà...mẹ nuôi.

    * Thơ Nguyễn Bính.
    Xóa
    Thymianka Thảo Nguyên21:49:00 15-12-2012

    Ka cũng đã hứa với một hai người bạn, khi nào nho cáo bản edit hoàn thành, Ka sẽ mời mọi người xem nho cáo oringinan để tin lời Ka.

    Đạo văn thật xấu. Tiếc rằng đôi khi người ta không vượt qua được cám dỗ.

    Ka rất tiếc vì đã thật sự không biết tác giả là ai. Nếu không, đã xin phép hoặc đề tên đồng tác giả như một sự tôn trọng và biết ơn.
    Xóa

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cái comment này ở bên bài hồng nhan tri kỷ, coppi sang đây cho nó hợp lý với chủ đề bài viết K hí!

      Xóa
    2. Cũng chuyển qua luôn
      --
      Hic, đúng là bất ngờ thật, tưởng Ka học tắc kè, đổi nick viết truyện, ko dè ka lại đi edit truyện ngta thật .. mê đến thế thì hết nói .. sao ko học Nguyễn Du, chuyển thành thơ có hay hơn ko :-) Xấu tốt cũng con người ta, mình thương yêu mà đem chẻ cằm cắt mí, ngta nhìn ko ra lại bị mắng oan ..

      Xóa
    3. Thôi thì cũng tại trót mê...
      K đọc truyện ngắn ốc mượn hồn chưa? Hình như là của Võ thị Hảo. Âu cũng là một cách mượn. K vốn thông minh và bao dung mà.....

      Xóa
  7. Á à Thym ơi ! Mình tiếc những còm cũ bài cũ bên blog cũ quá , nhất là của anh Tuấn Anh ! A A Có lẽ coppi sang đây giữ làm kỷ niệm hay hay ! Cảm ơn Thym ,cô bạn thinh mông của tớ !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừa, mình chỉ cop những gì mình thấy được thôi...Mí lại mình cũng k nhiều...Chủ yếu là đi nhà khác thả thơ nhí nhố, có những câu thơ mà khi đọc lại cũng thấy...tự sướng. Nhưng chả còn nhớ ở nhà ai và ở đâu nữa Mít à!

      Mít có thời gian tranh thủ nhấc sang đi. Với bọn mình nó là kỷ niệm đáng giá đó!

      Á á, thinh mông nghia là mông lạng thinh. Ừ, thì mông đâu có tai...nên lặng thinh cho nó ...lành!

      Xóa
  8. Tn à có một số cm mình làm thế nào mà bị xóa đi.Hôm nay xem lại mới phát hiện. Xin lỗi nha

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ở đâu hả M? Bên nhà mới hay nhà cũ và nhà M hay nhà TN vậy? TN định cop mấy bài thơ tếu bên nhà cũ sang, vì khó có lại được lắm M à.

      Xóa
  9. Cáo và Nho có nhiều đoạn đối thoại ngồ ngộ , đầy cá tính .
    Nhưng mình thấy thật đáng tiếc cho nhân vật Nam . Nếu Nam đã cố lao vào kinh doanh thì qúa lãng phí nhiều cơ hội đến với Nam : Nam đã có viên thuốc bổ kiêm thuốc ngủ khổng lồ ở bên cạnh mà không biết dùng, đi lo tích trữ mấy viên thuốc bé tí & lại phải nhớ việc sáng uống, tối không. Phí quá . Chán.
    Anh chàng Nam này sẽ kết thúc nhiều việc rối bèm , khó có hậu .
    Còn nhân vật nữ thì...để các bạn khác nhận xét.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nam tham thế thì chỉ có ăn nhơ xanh thôi, chua lắm bạn ơi!

      Xóa
    2. Nho xanh để dành cho Cáo và Nam thèm chơi.

      Xóa
  10. Ngay ca khi bung khong con cho chua duoc Con Tho van san Tho va Cao!Hihi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bản chất của đàn bà là chiếm hữu. :(
      Bản chất của đàn ông làm tham lam. :(
      Chị nghe có thấy quen không?
      Nhưng chiếm hữu như nào, là điều cơ bản khác nhau giữa loại đàn bà thông minh và ngu ngốc.
      Tham lam như nào, là giới hạn cho phép của đàn có lương tâm và lòng tự trọng.
      Nho cáo em chả muốn viết tiếp nữa. Sợ nhiều người mất ngủ chị ạ...

      Xóa
Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang