Hôm nay, theo như đã hẹn, chúng tôi được mời tham dự buổi thịt nướng ngoài trời cùng chủ nhà nhân dịp có khách từ Germany sang. Đó là gia đình người bạn đã giới thiệu chúng tôi sang đây. Cũng là em trai út của ông già.
Gia chủ từ chối yêu cầu đóng góp của khách nhưng tôi vẫn góp món cơm rang và đồ uống.
Người Việt mình đi bất cứ đâu trên thế giới cũng mang theo món quốc hồn là mì gói để chống đói và nếu có bếp thì nhất định không thể thiếu được món "bí quyết nấu ăn gia truyền" tức là...mì chính. Tôi còn không quên mang theo đũa và nhờ vậy mọi người, nhất là lũ trẻ, lần đầu tiên được tiếp xúc với nền văn minh Á Đông thông qua đôi đũa và món cơm rang.
Anna và Dominic hớn hở đến hồi hộp ngồi học cách cầm đũa. Dominic, mới 5 tuổi, mặt méo xệch vì đói quá mà không gắp được miếng nào. Sau bà nội bảo cậu không cần phải cố, nếu không thể làm được, cậu ta mới hoàn hồn. Còn Anna thì cần mẫn suốt bữa với đôi đũa tre như thể say mê món đồ chơi lạ. Tôi hứa sẽ để lại cả mấy đôi đũa mang theo. Nhưng tiếc nhất là chẳng có dịp trổ tài nấu món phở hoặc món nem rán để cho gia chủ biết thế nào là đồ ăn của người Việt.
Nắng lên |
Biết làm sao được. Khi mà đường phố gần như không có bóng dáng người Á Châu nào, siêu thị không có một chai nước mắm nào, và quán ăn nhà hàng cũng tuyệt nhiên không có món "Chinapfanne", (một món mì xào nổi tiếng ở Đức do người châu Á khởi xướng), thì đồ ăn Việt vẫn là thứ quá ư xa lạ với dân cư nơi đây.
Một góc phố cổ. Buổi trưa... |
Nhưng công cuộc khai hóa ẩm thực Việt xem chừng cũng khả quan. Vì con dâu chủ nhà chăm chăm hỏi cách làm món chả quế mà tôi đã thái nhỏ trộn vào cơm cùng với trứng, ngô non và cà rốt. Thật khó mà phổ biến cho người phụ nữ châu Âu cách thức xay thịt lúc còn đông đá để làm ra món chả quế rất ngon lành mà tôi đã học được từ chị bạn, cùng đủ thứ gia vị lỉnh kỉnh, trừ hàn the. Nhưng ẩm thực hòa hợp cũng là con đường ngắn nhất gắn kết tình thân.
Sau bữa ăn, chúng tôi chụp ảnh, tán chuyện ầm ĩ cả góc phố biển. Ông lão Mille quên hẳn cơn huyết áp hành hạ suốt nửa ngày. Ông pha trò có duyên và thông thái như một thanh niên đang độ sung mãn.
Ông bảo trong đầu ông có cả một giàn Computer, loại hiện đại nhất.Tôi biết ông chẳng biết gì về Internet nhưng quả thật sự hóm hỉnh của ông làm tôi chỉ biết cười bò ra.
Tôi thường hay quen miệng nói với ông: "Các con của tôi".
Ông chỉnh: "Phải là các con của chúng tôi chứ. Ta luôn nói: "Các con của chúng tôi và tiền của tôi. Hay là mày in chúng ra từ máy in hả con gái?".
Rồi ông còn giảng giải:
- Ta tự làm mọi thứ không cần nhờ đến hàng xóm. Kể cả việc làm ra trẻ con.
- Ông có chắc không? - Tôi bẫy ông.
- Chắc. Ta tin là về Berlin mày sẽ nằm mơ thấy ta, con gái ạ! - Vẻ tự tin hài hước của ông lão làm tôi phì cười.
Đất vườn toàn đá cục. Nhưng bất chấp. Từ đây người ta vẫn trồng trọt và thu hoạch |
Ngồi cùng xe với ông, bên cạnh chân ga hăng như ngựa và tay lái rừng rú tự tin trên vùng đồi núi, tôi chẳng biết ông bao nhiêu tuổi.
Giờ nghe ông pha trò, linh mẫn, nhanh nhạy và láu cá hơn cả thanh niên, tôi không biết là ông còn mang trong mình bao nhiêu thứ bệnh nữa.
Ông đã sống một cuộc đời thật sảng khoái, tràn đầy đam mê, bằng bàn tay lao động cần cù và cả bằng một trái tim đầy ấm áp.
Ông đã gây dựng một cơ ngơi thật đáng tự hào, một gia đình đông đúc và nền nếp bằng chính sự hào sảng và thậm chí, cả cách áp đặt gia trưởng với người thân. Ông là người biết sống đến tận cùng ngõ ngách của cuộc đời.
Ông dắt cả đoàn người sang bên đường, chụp ảnh dưới dàn nho và Kiwi đang đậu quả. Bên cạnh cái xe Merc cũng cổ kính như ông. Đằng sau là giàn hoa giấy trổ bông tím ngát trên nền vàng của nắng chiều.
Chúng tôi tặng ông tấm chân dung ký họa mới vẽ hôm trước bằng than. Ông tỏ ý buồn vì sao không vẽ ông còn nguyên cả hàm răng cho nó trẻ trung. Tôi mất tự tin đến nỗi phải ngó lại tấm ký họa. Răng vẫn nguyên trong miệng và ông lão khoái chí cười khà khà vì lại lừa được đứa chỉ đáng tuổi con gái ông.
Mille. Ký họa của LT. |
Tôi biết, tôi sẽ còn quay lại nơi đây. Để được cười và để nghe ông triết lý về cuộc sống như một người bạn già.
Để được sống những ngày thanh bình yên ả trong dòng sông đời vốn đã rất đỗi yên bình...
---
Thym
Split 17/Jul/2013
Sao không có ảnh cho pa kon nhìn "lát mắt"của buổi ẩm thực này vậy Thymianka Thảo Nguyên ?. Chúc mọi người có nhiều cuộc hội ngộ vui vẻ như thế này hơn nữa.
Trả lờiXóaVâng, sẽ có ảnh ạ...
Xóa@cái nón.
Trả lờiXóa"chẳng làm đau một chiếc lá trên cành" mà dấu hết dung nhan .
Trả lờiXóaNgười xấu ruyên lặn vào trong
Bao nhiu người đẹp ruyên bong ra ngoài!
Trâu viết sai lỗi chính tả nhé!
Xóacười trừ . .hehe
Trả lờiXóaCười trừ ...nón-lá làm nư
XóaLuân hồi lá-nón a Trư ...cừ (dzậy) Trời !!! :D
Nón đâu mà nón hở trời?
XóaTrời than: mũ đấy!
Kệ người
nghe con! :D
Cho tui đính chính:
Xóatrong tự điển dân dã Sà goòng & các tỉnh lân cận kg có danh từ mũ
bất kể cái gì ngự trên đầu nhằm che mưa che nắng che . . . bom đạn hay làm nhiệm vụ làm. . . dáng đều đc kêu là nón ví dụ:nón bảo hiểm,nón lưỡi trai,nón beret,nón cối,nón kêpi nón sắt v.v...(ns Hoàng Trọng có bài hát Người tình không chân dung có cái nón này)
Nhưng nón hay mũ quan trọng gì miễn là hư thực,ẩn hiện,chập chờn,thấp thoáng.cho ngta . . .choáng hehe
Thật ra tớ hiểu mà, dù tớ Bắc kỳ chính hiệu. Nhưng bạn sai lỗi chính tả chỗ khác cơ. Cho bạn tự bắt giò mình!
XóaTui sai chính tả hay Thym hiểu sai cái tui tả chính.
Trả lờiXóacái bức ảnh với lời chú thich 1 góc phố cổ. . .
sẽ lái nhãn quan ngta ra . . .phố cỗ . nhất là người bàng quan hời hợt
tui lại tò mò săm soi nên dán vào cổ cổ rùi làm dấu . . .hết để hút mắt ngta
zới lại muôn lập lờ í mà hưhư
Người Nam (hay Trung) rất hay sai mấy chỗ này:
Trả lờiXóa- dòng sông-giòng sông
- che giấu-che dấu
Tương tự, giấu hết, chứ không phải dấu hết nha!
Yêu dấu, che giấu... mới đúng.
Tui lâu không viết tiếng Việt nên lúc mới viết trở lại sai be bét cả, đến nỗi cô em gái đọc thư chị chỉ biết kêu trời. Giờ tôi đỡ hơn nhiều lắm nhưng vẫn sai một số từ. Nên tui..hay soi lắm. Có tật giật mình thui chứ chả giỏi giang gì! :D
Ý tui là muốn đánh dấu cái điểm nhấn của tấm ảnh mà.
Trả lờiXóaNguỵ biện một chút mà chẳng thuyết phục đc Thym thôi thua cho chắc ăn hehe
Ngoan! :D
Xóa