VỀ VỚI CỎ




Khi ta chưa sinh ra, thế gian đã có cỏ. Cỏ có đó tự ngàn xưa, gội gió tắm mưa, thi gan cùng năm tháng. 

Cỏ ở bên ta, lặng lẽ im lìm có lúc như hư vô. Chính cái im lìm ấy, khiến cỏ chỉ là cỏ hoang bên lề đường. Chỉ là cỏ dại trong vườn. Chỉ là thứ lắt lay âm thầm tự mình bám đất, tự mình dành lấy chút màu xanh.Ta quên mất, ở đâu có cỏ, ở đó có sự sống.

Cỏ không mọc trên hoang mạc khô cằn. Nhưng ở đâu có ốc đảo, ở đó có cỏ. Chân cỏ cắm sâu vào đất, len qua ngóc ngách để nhận về phần mình ít ỏi. Cỏ tranh giành trong câm lặng. Theo cách riêng, của loài cỏ.

Người ta gọi cỏ là cỏ dại. Nhưng có ai khôn ngoan như cỏ? Tự mình vươn qua nắng mưa, bền bỉ chịu mọi dầy vò xéo đạp.  Cỏ muôn đời đứng đó. Đâu cần ai ngoái trông. Chẳng cần người nâng niu chằm bẵm. Cỏ kiên nhẫn đến dai dẳng tự mình làm nên một mầu xanh.

Chẳng có một định nghĩa nào đủ đầy dành cho cỏ. Người ghét nhổ hết cỏ bỏ đi. Người yêu lại kỳ công trồng cho được thảm cỏ lấy màu xanh rồi chăm chăm vun bón. Kẻ khác lại thờ ơ như thể cỏ muôn đời chỉ là loài ăn bám.

Tôi đã lớn lên như thế, trên cánh đồng đầy hoa cỏ. Những cỏ năn cỏ nác ram ráp chân non. Cỏ gấu hăng nồng dai dẳng bám sâu trên cánh đồng đã bạc màu thương khó. Cỏ lồng vực len chân lúa non. Cỏ may bám đầy vạt áo những chiều hoang trên bờ đê lộng gió. Cỏ gà ôm ấp cả một con sâu bé tí ti mải chơi trong cái mào xanh biêng biếc. 

Cỏ, với tuổi thơ đâu chỉ là cỏ dại. Cỏ là cả một triền ký ức nhức xanh ngày ta đã lớn, vẫn mơ về những tháng ngày ngủ quên trên cỏ...
.
Cỏ, ngày ta vươn vai, là những bình yên khi mỏi mệt, lăn mình trên lớp cỏ mềm tin cậy. Nghe mơn man vào lòng hơi đất ngoan lành và mùi cỏ ngái tươi dưới làn da con gái...


Cỏ, ngày ta yêu nhau, là những ngọn xanh bồi hồi nát dưới tay thon. Là thơm mềm nụ hôn biếc non trinh nguyên. Cỏ lả đi trong run rẩy, dưới dấu chân tự tình...

Cỏ, ngày ta có nhau, mướt xanh màu ân ái. 

Ngày ta xa nhau, cỏ phai màu quay quắt. Cỏ ngậm buồn trong lá, giấu trong những thân gầy xác khô từng giọt niềm vui hiếm hoi như vắt ra từ nước.

Ta chưa mất nhau, cỏ đã úa màu tàn lụi. Cỏ kiên gan trên cánh đồng héo khô màu hạ cháy. Câm lặng chờ một cơn mưa muộn màng.

Cỏ ngỡ dại, mà biết nhiều hơn hết thẩy. Bởi cỏ nằm dưới chân ta. Gần gụi lắm dù vô tình, đã bao lần ta xéo chân lên cỏ. 

Hôm nay, tôi bỗng thấy mình hoang dại, như cỏ.

Thèm một cánh đồng ngút ngàn cỏ biếc. 
Chỉ còn ta, với cỏ. 
Dại khờ như cỏ.

Về với cỏ.

Yên lành đậu tâm hồn úa mệt trên hoang mềm cỏ dại.
Cho ân hồi lại chút màu xanh.
---- Thym
23/7/3013

15 nhận xét:

  1. Sao giật mỗi cái tít rùi bỏ trống thía này TN ui?
    Đi chơi vui không?Có ảnh thì post lên cho bạn xem với nào!

    Trả lờiXóa
  2. Một, hai, ba, ném đá đê:
    Không có nhận xét nào:

    Đăng nhận xét
    Mẹo Comment Chèn Emoticons

    Trả lờiXóa
  3. "Về với cỏ"!. Một tấm hình của Thymianka!?. Không phải!?????.Suy nghĩ mệt đây ta?

    Trả lờiXóa
  4. Bài viết hay quá. Gợi nhiều cảm xúc .
    Cỏ thật ra, về mặt khoa học, chỉ một họ thực vật có hơn 600 chi với khoảng 10 ngàn loài. Các loại cây lương thực đều thuộc họ cỏ. Tranh tre nứa lá .. cũng thuộc họ cỏ. Các loại cây thuốc cũng đều thuộc họ cỏ. Tức cỏ cho ta cái ăn cái ở và cả thuốc chữa bệnh khi đau ốm .. Hì cỏ chăng phải là thứ để coi thường dày xéo :-?
    Đọc bài viết chợt nhớ một bút ký của HPNT - Miền Cỏ Thơm, trong đó ông gọi Huế của ông là thành phố của cỏ. Ông cũng có mấy bài thơ viết về cỏ - như bài Cỏ, chim sẻ và châu chấu - mà Phú quang phổ nhạc với tựa Nỗi buồn rất nỗi tiếng. Xin chép một bài khác em và mọi người đọc chơi
    [color="blue"]
    Về chơi với cỏ


    Thưa rằng người đã quên tôi
    Tôi về chơi với ngọn đồi cỏ may
    Một đường hang một dấu giày
    Một người ngồi một tháng ngày bóng nghiêng
    Cảm ơn người trái đào tiên
    Tôi về lãng đãng nơi miền cỏ gai
    Cỏ gai hoa thắm mặt người
    Trinh nữ ơi trinh nữ ơi - tôi buồn
    Thôi người ở lại soi gương
    Tôi đi về phía con đường cỏ lau
    Nợ người một khối u sầu
    Tìm người tôi trả ngày sau luân hồi
    Mai kia rồi cũng xa người
    Tôi về ngủ dưới khung trời cỏ hoa
    Có nàng xõa tóc tiên nga
    Quỳ hôn cát bụi , khóc òa trong mưa .
    [/color]

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nặc danh11:14 23/7/13

      Em đi về cỏ hoang thắp lối
      Môi ướt mềm trên thung lũng buồn
      Em đi về nghe nắng đổi thay
      Từng đôi chân cỏ lung lay

      Em đi về cỏ nghiêng nuối tiếc
      Bàn chân ai vương theo dấu mòn
      Em đi về em có nào hay
      Anh rã rời say...
      Bài hát Em về nào có hay, hay lắm chị ui!

      Xóa
    2. Chị thuộc bài này. Lâm Thúy Vân hát rất mượt.

      Xóa
    3. Ừa, răng UD lãng mạn rứa! T thích Vũ Khanh hát cả 2 bài,Em vè nào có hay và Cỏ Hồng. Sao k ai phổ Về chơi với cỏ luôn anh K hỉ.

      Xóa
    4. Đêm qua vội chưa tìm được clip nào hay về cỏ. Cỏ hồng, em về nào có hay là hai bài đã chọn lựa nhưng chưa đưa vô.
      Mà em KT, gọi chị UD cho lễ phép nha. :D

      Xóa
    5. :D
      Dzạ, chị pé con UD dễ thương, chăn Trâu tới mô rồi? Hì hì...

      Xóa
    6. Nặc danh02:35 24/7/13

      Chăn trâu mà hết cỏ, sang đây thấy cỏ um tùm, chắc phải dụ trâu qua đây kiếm cỏ!

      Xóa
  5. Thym ơi! Cái đoản văn này quả thật là chẳng có mắc mớ chi tới tớ hết (thì cũng chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên của cái nick mà thôi, thì cũng chỉ giống như Thym... là... là... Cỏ Thơm vậy) mà sao khiến tớ đọc xong rồi thấy tủi thân quá lắm :(( Hu hu... "Người ta gọi cỏ là cỏ dại" Hu hu... Thế Thym có biết là có lần lâu lâu rồi tớ vì thấy người của một cái... Hội- Đoàn Thi Ca gì gì đó ghê gớm lắm trên mạng bỗng tự dưng đi đeo mặt nạ ném đá vô cớ một cô gái... làm tớ nổi cơn điên nhào ra "nhặt đá", thế là bị ăn ngay quả tên gọi... "cỏ dại","cỏ rác rưởi" kèm theo không biết bao nhiêu là những thứ từ ngữ mất dạy, tục tỉu, bẩn thỉu, vô học... Ha ha... :))Cũng nói thật luôn là lần đó tớ hoảng hốt hết cả "tâm hồn" Thym ạ... Suốt tháng ròng cứ tự xỉ vả mình sao ngu quá có mắt như mù để đến nỗi dám to gan đi chọc giận tới những kẻ danh vọng cao ngất ngưỡng cao vòi vọi, hehe..., để đến nỗi phải bị họ "giầy xéo" chửi rủa, hehe... Bây giờ đọc cái đoản văn này của Thym, thấy Cỏ Thơm viết về cỏ chi mà "cảm tình" quá quá thế này, coi chừng chớ không khéo lại khiến họ "lên cơn" thì nguy, họ ở "ngôi cao" lắm đó chứ chẳng phải chuyện đùa, họ đã phán bảo cỏ là dại là rác... thì cứ việc là cỏ là rác, chứ sao lại dám viết bài đầy "niềm yêu" như thế về loài cỏ chứ... Ha ha ha...
    Thôi, tào lao chút xíu chơi cho vui, gọi là "vận động cái sự liên tưởng" ở trong não bộ tí, Thym đừng có để ý mà làm gì cho nó mệt cái đầu óc ra, không đáng. Ha ha... :D
    Giờ tớ hỏi cái chi tiết- cái câu Thym viết này: "Cỏ, ngày ta yêu nhau, là những ngọn xanh bồi hồi nát dưới tay thon." Eo ơi, chi mà bạo lực thế :p Lại còn như này... "Cỏ lả đi trong run rẩy, dưới dấu chân tự tình..." He he... Thật là khổ thân cho cỏ quá, vô phước vô phần gì đâu... He he... Thật quả đúng là không hổ danh... "tóc ngắn chân dài" mà, ha ha... :))
    Thích cái kết...
    "Hôm nay, tôi bỗng thấy mình hoang dại, như cỏ.

    Thèm một cánh đồng ngút ngàn cỏ biếc.
    Chỉ còn ta, với cỏ.
    Dại khờ như cỏ.

    Về với cỏ....

    Yên lành đậu tâm hồn úa mệt trên hoang mềm cỏ dại.
    Cho ân hồi lại chút màu xanh...."
    ...
    Dịu dàng mà... Phiêu.
    Mà này, tớ đã có nói với Thơm rằng là tớ cũng có thấy "thích" cái kiểu viết của Thơm..., hay chưa? Nếu chưa..., thì rồi... một lúc nào đó tớ sẽ nói... Ha ha :))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hình như tớ gõ sai "trính chã" cái từ "tục tĩu" hay sao í, hehe... :)) Tớ vô ý... Hoàn toàn vô ý, chứ chẳng phải cố tình "đểu giả" gì đâu, chân thành "phân bua" như vậy, chứ không khéo người ta lại nghĩ tớ "nuôi lòng thù hận" như mấy anh chàng ở trong các câu chuyện cải lương- kiếm hiệp rẻ tiền... thì oan và mắc cười cho tớ lắm, haha... :))

      Xóa
    2. Hôm nay tớ chả muốn rời cái máy tính. Rời là tớ ngã, thật dấy. Nên tớ trả lời cái còm này của cậu nha!

      Tớ cớ cô em gái, cổ không đọc blog của tớ. Vổ bảo đọc chị em mệt lắm. Văn chị quá cầu kỳ, như tính chị, hì. Thế nên tớ cấm không cho nó vào.

      Nhưng thỉnh thoảng tớ gửi cho nó một bài kiểu ban ơn mưa móc :D nó đọc như điên mà bạn nó càng đọc như điên. Chúng nó còn bảo em tớ chị mày đi lâu thế mà chưa quên tiếng Việt à may thế, nhà mày có phước! Há há... :(

      Về cái bài cỏ này, thật ra trước khi viết tớ không bao giờ nghĩ là sẽ viết đâu. Nhưng tự nhiên cái tên cậu nó gợi ra cho tớ. Tớ vừa chat với bạn tớ đêm qua vừa viết. Nên chat cũng k tập trung mà viết cũng chẳng biết có chú tâm không.

      Rồi khi chat xong thì cũng viết xong. Đọc lại thấy...hoảng. Vì mình viết ra mà cũng...thấy muốn tìm một bãi cỏ thật êm, thật xanh, nằm lăn ra xem nó đâm vào lưng trần thế nầu... Hà, tức là tớ toàn tưởng tượng. Thực tế là tớ chưa bao giờ được lăn ra cỏ. Hì, lăn để chụp ảnh thì có rồi. Còn tình tự thì...chưa. Nhưng nghe người ta bẩu là khi hẹn hò chúng nó đua nhau vặt cỏ. Khi hun nhau thì phải kiễng, mà kiễng thì tất nhiên cỏ phải nát bét ra chứ còn gì! :D

      Nhưng tớ mê cỏ. Có bloger đọc blog tớ xong bảo chỗ nào cũng thoang thoảng mùi cỏ. Tiếc là bạn ấy bây giờ đánh mất cảm xúc của mình bởi tự bạn ấy không còn cỏ trong tâm hồn khô xám, Cỏ ạ.

      Đâu phải bỗng nhiên tên tớ là Sông mà tục danh lại là Thảo Nguyên mới lại Cỏ thơm.

      Xóa
Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang