Hãy mặc em đi!
Mặc kệ em ra đi!
Xin đừng giữ lại
Nỗi buồn rồi sẽ phai như dòng sông chẩy mãi
Chẳng còn gì lưu luyến
Chẳng có gì gửi trao!
Nỗi buồn rụng như mưa trên ghềnh đá hôm nào
Bước chân hoang ngủ tạm
Cơn mưa ướt ngực ghềnh đá nhám
Áng mây hồng sương sớm cũng trôi vèo.
Mặc kệ em!
Đừng động vào em!
Đừng ủi an em nữa
Nỗi buồn như mưa, nỗi buồn rơi vỡ
Những mảnh long lanh rờn rợn gót trần.
Em trở về nơi không có ngọn nguồn
Sông đứng yên. Lặng câm. Không thở than. Không trôi. Không còn sự sống
Có sao đâu.
Sóng vẫn dâng ngầm.
Em đâu phải tấm áo
Trả lờiXóaMà tôi mặc được em...
Lo toan đến mỏi mềm
Đêm trôi miền hư ảo...
Trôi về đâu hỡi anh....!!! :D
XóaHãy mặc em đi,
Trả lờiXóaĐừng ru giấc mộng
Thiên đường đó
Có đôi ta
Hãy mặc em đi
Ngày hè đã hết
Em đi bỏ phố
Phố lặng buồn hơn
Chênh chao một nỗi u buồn
Len vào sương sớm ngậm hờn cỏ non
Tình mới đó tình còn son
Mặc em cứa nát
Hao mòn duyên sâu
Tỉnh thôi giấc mộng. Ngàn sau. Cười trong như nắng. Còn đâu. Hỡi tình
Chỉ là một thoáng phiêu linh
Mắt buồn thôi ướt
Ngậm tình thương vay...
Đề xuất chị Thym không được viết thơ buồn, làm em út buồn theo đây này!
Hihi, đọc thơ em đi, coi thử ai mặc ai nào!
XóaK. Dang20:481
Trả lờiXóaTrả lời
Chẳng hiểu sao mỗi lần đi ngang đoạn này, nhìn cái tiêu đề này, tôi luôn có 1 hình dung khác chứ chưa bao giờ là "hãy kệ em đi". Dù chẳng phải lần đầu thấy. Cứ như quán tính. Chả biết sao lại thế. Haha...
Thymianka Thảo Nguyên21:39
Tôi lại mượn câu thơ này:
"Dòng suối trăm năm bỗng mất nguồn..."
để nói về một khoảnh khắc nào đó trong đời sống. Cũng may, chỉ là những khoảnh khắc dù có thể nó không phải là thật ngắn.
Nếu biết có những người không "Mặc em" thì "em" sẽ không "đi" nổi. Đi đâu, ân tình còn đầy lắm...