Tặng Vũ và ngày xưa của ngày xưa... |
Người xưa...
Ngày xưa, xưa lắm rồi....
Buổi sáng vùi trong chăn mềm, bỗng chuông điện thoại réo rắt những hồi bất thường. Dóng dả, dai dẳng, day dứt đến ba hồi lận. Như quy luật của kẻ gọi điện, khi người ta cầm điện thoại lên thì cũng là lúc bên kia buông máy xuống.
Mùa hè Berlin, mới 4 h sáng trời đã bảnh. Đầu nhà, chim chóc véo von bản hòa tấu thiên đường nơi hạ giới. Bồ câu gừ gừ, sẻ non chích chích. Quạ gào hét tranh nhau ăn vạ bên thùng rác. Và vô số giống chim gì lạ lắm không biết tên. Đó là chưa kể sau vườn, sóc nâu đuôi đỏ lách chách luồn qua hốc cây, đuổi nhau như giặc làm bình minh ùa ra như vỡ sau một đêm thiếp ngủ.
Nàng cũng không ngủ được nữa. Bởi cái số điện thoại có cái đuôi 500....Tưởng rằng đã quên.....
Người xưa đấy.
Người xưa....
Đã là xưa, tức không còn hiện tại. Nhưng sao Người vẫn chẳng quên được người...
Không phải lần đầu tiên người gọi điện. Lần đầu tiên, là lần sau ....20 năm tuyệt không hồi âm tin tức. Những lần sau, bao giờ cũng bất chợt. Khi thì tại con đường đầy mưa phùn đêm phố cũ. Khi tại thời khắc giao thừa. Khi thì chẳng vì lý do gì. Mà hầu như, chả vì lý do gì. Tại sao cứ phải tìm lý do cho một việc vốn không có lý do?
Những lần đầu, thì vào di động. Những năm sau, di động chẳng còn số, thì người cứ máy nhà. Chỉ tội, nếu có ai bắt máy, thì đằng ấy lại chết tiền cước phí.
Mà có gì đâu để nói. Còn gì nữa đâu...
Cái gì cũng xưa lắm rồi, người ạ. Tóc có còn đen, hai má còn hồng, mình hạc dáng mai như hồi ấy...Thôi cứ hình dung thế, dù biết đã khác xưa nhiều lắm.
Hơn hai mươi năm, gặp nhau có một lần duy nhất. Và duy nhất ấy, mãi mãi ăn sâu. Hơn mọi thứ tượng đài. Hơn mọi hẹn thề non biển. Mà, nào đã thề đâu. Đã hẹn đâu. Nào đã nói gì với nhau đâu...
Cả đời, sẽ không bao giờ nói thêm điều gì, bởi nói gì, cũng là vô nghĩa so với cái điều có nghĩa mấy mươi năm...
Mấy tiếng đồng hồ trong cả một đời, đủ để tạc vào lòng sâu thế sao, một hình ảnh, một bóng hình?
Hơn hai mươi năm, đủ để phủ mờ tất cả. Sao không mờ đi một điều biết sẽ không thể nào là xưa cũ...
Người xưa ơi, xa lắm rồi...
Nhưng là một bệ thờ, mãi mãi trong cuộc đời.
Dù sẽ không bao giờ gặp lại.
Để xưa là Xưa mãi nhé, trong nhau.
Thym
05/Jul/2013
Diễm xưa này của THY khắc khoải nhớ nhung, xem chừng mãi khắc sâu trong ký ức !
Trả lờiXóaSang chào buổi sáng nhé THY!
Khắc sâu trong lòng người thôi...
XóaTình yêu lúc nào cũng là đề tài hấp dẫn nhất đáng yêu nhất Thym nhỉ ! Vui nhiều nha Thym , chúc Thym hép pi !!!
Trả lờiXóaMụ kia, tui ghét mụ à nha. Mụ cứ bay thế không nhớ ai hết hả?
Xóa@PT! bay vừa thôi chóng mặt quá!!!
XóaHì hì mụ biết tánh tui mà hì hì ! Mụ giữ sức khỏe nha , vui nhiều , nhất là phải hép pi . Tui đi đây , mụ biết kiếm tui ở đâu mà hè hè !
Xóa@ Quang Phạm : chóng mẹt hả lồng chí , tớ bay típ đây hè hè !!! Ông Plinkin ổng hành tớ tả tơi á Quang Phạm .
Tinh thần Thép nhỉ? Những ba cuộc gọi nhỡ để rồi... buông thõng thượt một tiếng thở dài rõ sâu, rõ mồn một cái... NGÀY XƯA...
Trả lờiXóaỜ thì xưa! Nhưng có xưa đâu khi chuông điện thoai vang vang trong hiện tại? Cứ nhủ lòng xua vào xưa đi nhé! Để bật thành nốt nhạc chuông chờ ở một sớm tinh mơ....
Uh, chỉ là một cái thở dài...rồi thôi...
Xóa