Vờ vĩnh



Vờ vĩnh
—-
Hoa mùa Thu rụng xuống những lối mòn
Nồng nàn thế lẽ nào em nỡ giẫm
Tình yêu ấy cuối cùng. Thôi…
Dấu lặng

Hạt mưa ngâu dòng suối đã khô nguồn
Cơn gió mùa Thu mang lạnh phả qua sương
Màu tóc biếc se buồn trong nắng tiếc
Em đến rồi đi. Chỉ mùa Thu ẩn hiện
Trong tiếng chim gù lăn dọc mái hiên

Hoa mùa Thu phô hết cánh non
Chưa kịp thắm đã tàn đi. Bất chợt
Ta sợ lòng mình như bồ câu lẻ bạn
Muốn gọi người mà giọng hót đã khan

Em về không vườn ươm phủ lá vàng
Cây dẻ cũ xếp thêm tầng lá cũ
Chỉ lòng ta, lật lên, rất khẽ
Vờ vĩnh dối mình rằng, đã…
Hết yêu.

Kiều Thị An Giang
Thơ Ka



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang