Bão mùa Đông



Bão mùa Đông
—//—
Con đường ấy ngày xưa ta đã hẹn
Lũ bướm ham chơi đậu kín cả vưởn hồng
Cây sấu gộc tình yêu ta đã khắc
Giữa một mùa Đông lạnh cỏ triền sông

Người bỏ xứ theo chồng đi biệt tích
Đám ong xưa cũng thể bỏ lên rừng
Ta phố cổ hoá thành người vượn cổ
Cõng trên mình kho kỷ niệm oằn lưng

Ở xứ nóng ta toàn mơ thấy tuyết
Cứ dõi theo kẻ bạc bẽo vô tình
Ta oán trách ta vờ như quên hết
Hai đứa mình nay đã thành người dưng

Đêm qua gió chợt ùa qua bậu cửa
Mới hay tin nơi ấy có người về
Cơn bão tuyết mang em từ xứ lạ
Ập vào ta cơn bão giữa mùa Hè

Ta vẫn biết mình dại khờ lắm nỗi
Tóc thôi xanh thương nhớ chẳng chịu già
Rồi như kẻ vừa gặp cơn chấn địa
Ta trẫm mình trong bão lốc đêm qua

Thân đã tàn ta sức đâu chạy trốn
Đắp mộ em trong lớp lớp rủa nguyền
Trong nguyên vẹn đớn hèn ta thú nhận
Suốt đời này lặng lẽ bước sau em.
—/—
Ka



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang