Xin nói ngay, tôi hiện là người Việt nam, nghĩa là người mang quốc tịch Việt nam bởi lòng yêu đất nước, dù tôi đã sống ở quê hương thứ hai này 1/4 thế kỷ, nhiều hơn cả thời gian tôi đã từng sống trên đất mình.
Mùa hè năm 2010, một lần đi nghỉ cùng bố và cả gia đình, trong hành trang rất gọn nhẹ của chuyến đi dọc bãi biển miền Trung, bố còn mang theo một tập vở và cây bút, rồi cứ loay hoay ấn bằng được vào tay tôi.
Con sẽ chẳng yêu ai bằng mẹ Nhưng điều này con chẳng nói được đâu Có nói ra cũng toàn điều vô nghĩa Hay lời nói khô cằn làm mẹ khổ đau... Mẹ kính yêu ơi, cô đơn và mong nhớ Con sẽ về, bên mái nhà xưa Và ngoan ngoãn, con nằm yên bên mẹ Thấm những vui buồn.... vẫn buổi chiều mưa...
Để tìm Em, để tìm được bóng hình đó, theo như những gì tôi đã biết, đã nghĩ về Em. Tôi đã cất bước ra đi, có mục đích hẳn hoi, nhưng đó là một hành trình bất tận. Niềm hy vọng bất tận, lòng tin cũng bất tận, và cái tôi của tuổi trẻ cũng bất tận.
Một người lính từ chiến trường đi ra . Anh là người giải phóng Campuchia ,nằm trong đoàn quân chiến thắng ,nhưng vầng hào quang chiến thắng dành cho anh không phải là vòng nguyệt quế như các câu chuyện người ta vẫn viết .
Để tìm Em, để tìm được bóng hình đó, theo như những gì tôi đã biết, đã nghĩ về Em. Tôi đã cất bước ra đi, có mục đích hẳn hoi, nhưng đó là một hành trình bất tận.
Mỗi người đàn ông trong cuộc đời đều có bạn, người yêu, người tình, hồng nhan tri kỷ, ngoài vợ. Cũng có người chỉ có vợ mà không có người yêu, không có người tình, cũng chẳng bao giờ có được dù chỉ là một tri kỷ.
Rời bước, dù đó là cuộc ra đi nào thì cũng là đối diện với một cuộc giằng xé của nội tâm, nỗi xót xa trong tình cảm. Phút chia ly là cuộc chiến của ký ức, ký ức của nơi đã đến và nơi sẽ đến hay cũng có thể là nơi sẽ lại đến.
Người tặng ta những bông hồng thắm đỏ Nhân ngày lễ Valentine Những bông hồng đỏ tươi như máu Âm thầm rơi rụng cánh xuống chân ...
Những bông hồng lặng yên Mang mầu trái tim rớm máu... Ôi hoa hồng cháy lên như một câu giã biệt Bỗng làm ta nhói đau...
Những câu thơ đỏ vết thương sâu Ta lặng nhìn trái tim rỉ máu Dường như trong cô đơn đau đáu Có mùi thơm của triệu đóa hoa hồng...
Biết nói gì hơn trong xa cách nghìn trùng Vì trái tim còn vạn lời muốn nói Người yêu ta và ta yêu người ấy Tam giác tình yêu... Xin lỗi.... ...........những đóa hồng.... Thym
Bây giờ không phải mùa xuân, bài viết cũng cũ rồi, nhưng nhớ hôm trước chị Hoàng Điệp có nhắc tới Kinh Dịch, nên coppy một bài viết mà KB đọc đã lâu để tặng chị và cả nhà.
Mùa thu đọc kinh dịch cũng không có gì là muộn. kb