KHI MÀ SỢI KHÓI BAY XUỐNG

KHI MÀ SỢI KHÓI BAY XUỐNG

Đêm như ai đổ mực lên mây
Không lau kịp chảy thành dòng.
Quánh đặc

Không còn gì cháy lên
Chẳng có ai lên tiếng
Ngoài bóng treo một mảnh tự soi mình

Chỉ sợi tóc không xuyên được chính mình
Đang mòn đi từ chân tới ngọn
Tôi thả mình vào trong sợi mỏng
Nhận ra mình như tàn thuốc đang rơi!

Ơ kìa!

Sao chẳng loãng theo màu trời
Để bay lên và lẫn vào bóng tối
Ngọn khói rơi
Như một dấu hỏi
Đau như một vết mực buồn!

Nếu có thể vẽ được lòng mình
Sẽ căng toan lên đốm tàn đang chấp chới
Sợi khói chẳng bao giờ hấp hối

Nhưng ngoằn ngoèo sẽ giấu hộ lời tôi.
-----
Ka
12062014


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang