NGƯỜI ĐÀN BÀ NHẢ KHÓI LÊN TRỜI

NGƯỜI ĐÀN BÀ NHẢ KHÓI LÊN TRỜI


Anh không biết trong anh có một mối tình câm
Là mối tình chưa bao giờ dám tìm em để nói
Như đốm lửa từ lâu đốt thiêu nhức nhối
Chưa bao giờ ngừng cháy ở trong anh

Đã từ lâu anh nhóm lửa đốt đời mình
Kể từ khi ta gặp nhau trên ngã ba số phận
Không phải vì sắc đẹp như thiên thần choáng ngợp
Đã làm anh đánh mất tự do

Anh vẫn nhớ chiều mưa lạnh đến co ro
Và không con chim nào chịu cất lên tiếng hót
Những vồng khói loãng theo dòng nước
Bỗng vỡ òa khi chạm ánh mắt em
Vồng ngực thanh tân run ướt dưới mái hiên
Đôi môi sũng mềm trong buổi chiểu tái nhợt
Những ngón tay gày cũng loang lổ ướt
Em và mưa một bức tranh buồn

Nỗi buồn của em hay định mệnh mang tên
Trói anh vào từ đó
Thành phố 12 triệu dân toàn người lạ xa đến thế
Cớ gì anh gặp em?

Bất cứ nơi nào nơi em đặt dấu chân
Góc nhà thờ, vườn hoa hay ngã tư nơi em chờ đèn đỏ
Anh đã ghen với cả từng ngọn gió
Được thỏa thuê mà vuốt tóc em mềm


Có phải từ đây anh nhận án chung thân
Mặc trái tim si chất lên mình từng trang cáo trạng
Anh buộc tội mình
Buộc tội em
Người đàn bà đa tình
Nhả khói lên trời quyến rũ nhân gian


Em xây lâu đài trong góc phố bình yên
Bên chồng em người đàn ông nhợt nhạt
Anh xây lâu đài của anh trên sa mạc cát
Anh vẽ mẫu chưa xong
Em đã phá xong rồi

Anh chỉ có trong lòng một mối tình thôi
Là mối tình từ lâu chẳng bao giờ anh dám nói
Lâu đài anh xây bằng tình yêu hấp hối
Là nhà tù giam giữ cuộc đời anh.
----
27.08.2016
Ka




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang