MẶT TRỜI VỪA RỤNG TRÊN SÔNG SEINE

MẶT TRỜI VỪA RỤNG TRÊN SÔNG SEINE


Ta rồi sẽ buồn xô con nước cạn
Vỡ tan bờ ngập đắng cả cơn mơ 
Mùa giông bão đêm từng đêm mưa trút 
Sông Seine chìm trong biển nước mịt mờ
Ngàn năm cũ hóa thành con thác trắng 
Xé lòng ta một phút nát tan hồn 
Bao hờn giận bỗng thành mây tích tụ 
Xô trắng trời sầm sập nước trời tuôn
Kia mái phố oằn lưng trong bão muộn 
Đây chuyến đò đỏ ối cả hoàng hôn 
Tìm đâu nữa góc nhân tình ném khóa 
Bên mố cầu tình sử đã vùi chôn
Sông đã ngợp mà trời còn lóa nắng 
Những vạt tình ngập ngụa đất lầy trôi 
Ta sợ lũ như sói hoang sợ lửa 
Chim sa đàn cong gẫy cánh mồ côi
Rồi sẽ tạnh đợt cuồng điên lũ quét 
Chỉ còn đây dấu ấn của tan hoang 
Nhưng thôi đã một mặt trời vừa rụng 
Trên dương gian ánh sáng vẫn đang tràn
Sách Khải Huyền người xưa từng viễn hoặc 
Sẽ một ngày cả thế giới vùi chôn 
Nhưng ta biết, hồi sinh trong Mặc Khải 
Một bàn tay sẽ vá lại cánh buồm...
--- Ka 06062016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang