TÌNH YÊU THỜI THỔ TẢ

TÌNH YÊU THỜI THỔ TẢ
*(Cảm xúc sau một tấm ảnh được gửi tặng)


Vẫn là sông
Nước của trời Âu
Vẫn là những mảng chiều rất mây và vùng trời nhiều nắng
Hoa vẫn nở cả khi xuân chậm đến
Tiếng chuông loang trên những nóc nhà thờ...

Vẫn là những tháp tròn.
Kiến trúc trầm uy
Che ta đứng soi mình trên mặt sóng
Có những dòng sông chui trong ngầm trườn ra biển rộng
Lại có những dòng sông quạnh quẽ cứ trông bờ...

Thời ấy qua rồi...
Thời thổ tả kéo buồm đi
Hai tấm thân chôn nhau trong vũng tình khai quật
Cũng sóng nước những dòng sông thủa trước
Cũng con thuyền... Trăng khát
Cũng hoàng hôn...

Những bờ sông lầm lũi đứng bên sông
Và ngư dân dãi dầu trong sách cổ
Lời tỏ tình sau nửa đời câm giữ
Hoa trên sông rụng trắng buổi sang hè

Anh có nghĩ về ngày xưa khi đứng ở Amsterdam
Có chút buồn rơi khi đưa tay bấm máy
Ngọn gió xưa có cơn nào choàng dậy
Chuyến đò chiều giông bão có qua đây?

Vẫn cô đơn trong thế kỷ lưu đầy
G.Marquez  đã chết
trang sách còn thổn thức
Khép trăm năm khước từ hạnh phúc
Trên du thuyền thổ tả đã hong buồm. 
_____ 
11042014
 Kiều thị An Giang

 Trăm năm cô đơn, Tình yêu thời thổ tả
 (Tên hai tác phẩm văn học của G.Marquez) 

Bài thơ làm đúng một tuần trước khi G.Marquez qua đời!

RỤNG XUỐNG NỒNG NÀN

RỤNG XUỐNG NỒNG NÀN

Nhuộm lòng nhau đâu cần đến mùa thu
Đâu cần đến khoảng trời trĩu nặng
Đâu cần những bài thơ trám đầy xác nắng
Đâu đến chia ly. Đâu đến tận xa lìa...

Lá không còn rạo rực ở ngoài kia
Ngày không còn tràn trề khát nóng
Mùa chưa đi vẫn mùa xô dạt bến
Người không về... Nỗi nhớ cũng nghiêng chan.

Bắt gặp lòng mình chín rụng nỗi chờ mong
Tháng 9 mới bắt đầu sao mùa đông sắp đến
Không có chiến tranh vẫn người xa cách biển
Không chờ nhau chập choạng bãi thưa người

Vẫn xa rời dù biết cuối đường trời
Ngôi sao quẫy trên nóc trời chấp chới
Vẫn da diết cho dù không giữ nổi
Góc tương phùng đẽo gọt một tri âm!

Vắt kiệt mùa nhỏ xuống giọt trăm năm
Khoan hãy cạn để lòng còn lắng cát!
Men chưa ngấu chỉ xin đừng quá nhạt
Khúc sang mùa giọt nước cũng say lòng...

Pha rượu trời với đáy nước hồ trong
Cơn khát cạn một vũng buồn số phận
Trăm năm nợ ngàn năm lời thưa thốt

Nồng nàn rơi
Rụng xuống
lúc sang mùa... 
----
Ka

06092014

MÙA OẢI HƯƠNG

MÙA OẢI HƯƠNG


Tím đến nao lòng cũng khép lại mùa thôi
Như chưa từng trổ bông trên cánh đồng năm trước
Trên ngăn ngắt thời gian. Từng bông. Từng bông theo giọt nắng
Tràn qua tay thành sóng đánh xô lòng

Trên tay mình oải hương nhói thơm
Như một tình yêu vừa rụng vào im lặng
Nên từng bông cứ căng vồng mê hoặc
Chỉ hoa thôi mà tím cả cánh đồng

Có ai từng đánh cược mình nông nổi hiến dâng
Mới hiểu nỗi đau của thời gian đã mất
Có ai từng vẫy vùng giữa muôn ngàn hương sắc
Mặc ai kia tím ngắt đợi ven đường...

Đã cuối mùa đã vắt kiệt mùi hương
Đã cứ mặc nhiên đi qua màu hoa run rảy
Oải hương chẳng còn gì ngoài tàn nhung thẫm ấy
Cứ tím như không tím thế bao giờ....

Cả cánh đồng đã rụng hết nắng thưa
Cây đã thẫm nâu trên bầu trời tháng 8
Chỉ còn lại xác xơ màu hoa tím lịm
Tặng ai kia. Khi mùa đã xong rồi...
------
Ka
17082014

SỢI TÓC CUỐI MÙA

SỢI TÓC CUỐI MÙA

Người về đi phía ấy chắc sẽ vui
Mưa tháng chín đất nằm hong kẽ nứt
Gió lùa rát mảng trời phơi trắng ngực
Biển không nguôi doi cát vắng thưa người...

Có những chiều người về phía không tôi 
Tay quen tóc lần theo tay từng ngón
Vạt áo đựng những lời tình chín rụng
Mùa yêu đương oằn trĩu cả vai rồi...

Có những ngày bạc phếch khóe môi cười
Không gian đọng một vùng như khất thực
Lá cứ rụng đường chiều theo gió cuốn
Mây cứ trôi lạc nắng phía không tôi...

Trăng cuối mùa gác một vạt ngang trời
Như tình lỡ vụng về lần sau cuối
Lời nói dối thảnh thơi trên đầu lưỡi
Trao nhau rồi còn đắng lịm sau môi!

Thì nợ nhau một kiếp nữa mà thôi
Cho nhau hết sau lấy gì để trả
Sợi tóc rụng bay giữa ngày tàn hạ
Trĩu vòng tay ai nhặt lúc sang mùa...

----
Ka
14092014

CHIỀU NHẠT

CHIỀU NHẠT


Đi ngả nào cũng vẫn ngang lối cũ 
Những vòm cây kiên nhẫn ngóng mây gầy
Góc còm nhom người hành khất run tay
Giơ xương xẩu níu một ngày sắp hết

Câu hát cũ như một lời khấn nguyện
Rót qua tai run rảy cả tim khờ
Chân vấp vào con phố nhỏ thờ ơ
Ta chợt thấy mình dòng sông đã cạn

Chiều muốn rụng mà sương còn quanh quẩn
Phố như thơ xiêu vẹo chẳng nên vần
Ta cúi nhặt bóng mình trên ga lạc
Nhạt hơn chiều bạc phếch cả thời gian...
___

Ka
Chiều, muộn...
04062014

HỌC LẠI YÊU THƯƠNG


HỌC LẠI YÊU THƯƠNG


Bắt đầu từ đâu ta học được yêu thương
Chắc không phải từ khi biết yêu một người khác giới
Hẹn hò đầu tiên
Nụ hôn đầu tiên
Lần đầu làm chuyện ấy...
Mọi cái giản đơn hơn
Như thể rất lâu rồi...

Ta biết yêu thương như hơi thở lúc chào đời
Chỉ hít vào thở ra bằng buồng tim lá phổi
Bằng bản năng và bằng si mê đắm đuối
Bằng thân phận đời người qua năm tháng dần trôi

Chợt nhận ra chưa học cách yêu người
Để một ngày tình yêu vuột qua tầm tay với
Chỉ là ánh mắt gửi trao, một bàn tay nắm vội
Hay tách trà khuya xua giá lạnh bên ngoài


Nào phải xa xôi nào cần chọn lựa ý lời
Yêu thương ấy ngỡ tràn đầy cho và nhận
Bỗng có ngày ta băn khoăn tự vấn
Cái ta cho người...
Thật đúng cách hay chưa?

Học lại yêu thương từ lúc chợt nghi ngờ
Cái ta cho đi phải chăng là vĩ đại
Nên ta đợi người một món quà tặng lại
Suốt đời mình...
Ta làm một sân ga!

Học lại yêu thương khi tóc biếc đã chớm ngà
Học lại cách yêu người để yêu mình thêm chút nữa
Khi yêu thương lên tiếng chối từ
Xin đừng buông tay nhau lần nữa
Một cánh cửa lòng vẫn mở để chờ nhau...
---
Ka2015

TRĂNG RỤNG RỒI... EM CÓ VỚT TRĂNG KHÔNG?

TRĂNG RỤNG RỒI... EM CÓ VỚT TRĂNG KHÔNG? 

Trái tim em giấu kỹ ở đâu 
Anh đến muộn 
tìm hoài chẳng thấy 
Mảnh trăng rơi chìm sâu dưới đáy 
Vớt trăng mà lọt qua kẽ tay. 

Ôi tình em như một mảnh trăng gầy 
Treo hờ hững trên nhánh cây tình ái 
Nụ hôn gần 
như một bàn tay vẫy 
Cây hoang đường 
ép uổng nụ hư vô. 

Để bây giờ chín rụng trái trăng thờ 
Trôi chênh chếch giữa lòng sông rời rợi 
Anh vớt mãi ánh vàng trăng chấp chới 
Đến mùa trăng 
mà đi mãi tìm trăng....   

(Ka 2-2013 - Mùa trăng, viết cho người đến sau...) 

TỰ TÌNH MÙA LẺ BẠN

TỰ TÌNH MÙA LẺ BẠN 

Sẽ tan như giọt nước cuối đông 
Trên băng xám ngọn tầm xuân tỉnh giấc 
Em tròn vo giấc mộng vàng ngơ ngác 
Khúc sang mùa xao xác tuyết ngừng bay... 

Đã xuân rồi... đất ẩm nứt mầm tươi 
Từng cọng cỏ căng chồi chờ nắng tưới 
Dải ngân hà Đại Hùng cao vời vợi 
Có ngôi sao nào ghé mộng xuống tìm em? 

Ở nơi này trời đất quá bình yên 
Nên quên biết tiếng cựa mầm của đất 
Nghe gió đưa mùa đi trong căng nhức 
Biết xuân về vời vợi cuối trời thương. 

Một chòm sao lấp lánh ở thiên đường 
Sao sáng nhất giữa cao xa rời rợi 
Ngỡ kết tinh một ảnh hình ngời chói 
Những thăng hoa vụn nát một tinh cầu. 

Sẽ lấp đầy những khắc khoải mùa Ngâu   
Đêm chập choạng mẩu tim đèn tìm lối 
Gấu báo xuân Gấu dìu ta về tới 
Thôi sao trời đằng đẵng với trông theo...    

Ka (24-2-2013 - Berlin, ngày tuyết tan) 

LỘT XÁC

 LỘT XÁC 

Ta phơi mình trên cát nóng giữa đông 
Gối đầu lên mảnh mặt trời vừa rớt 
Thân bỏng rát 
xiêm y như cánh nhạn 
Cháy bùng lên ngọn đuốc cuối cùng 
  
Một vốc hồn dờ dật bến hoang đàng 
Trơ trọi trước bầy đàn quạ đói 
Những con mắt không mi 
bản năng 
mê muội 
Vọc vầy soi từng vết sẹo trên da 
  
Làn da thơm 
tẩm ướp những hồn hoa 
Ai nỡ véo 
vết dập bầm úa héo 
Đôi tay duỗi 
thõng trên miền trăng trối 
Đỉnh đam mê chất ngất vẫn tuôn trào 
  
Ta một mình 
Phơi lộ với trời cao 
Thăm thẳm dưới rừng sao hoa vừa rụng 
Xác đã lột 
Tim vẫn còn cuống quýt 
Xin một lần thiêu nốt đống tro than. 

Ka (3-2-2014)

BẢN TIN CHIỀU

BẢN TIN CHIỀU 

Bất chợt cơn mưa chiều nay 
Chạy ồn ào đi vào thành phố 
Những con đường oằn trong giông tố 
Những tán ô đôi hoang hoải nụ cười. 

Chuyến xe cuối cùng chui vào bóng đêm rồi 
Mưa dai dẳng xối từng dòng tuyết lỏng 
Những hố đen trám đầy băng nóng 
Trái tim đau ngâm giá buốt trường tồn. 

“Bản tin chiều” bên rãnh nước vô hồn 
Chẳng còn “nóng” như lúc vừa ráo mực 
Cướp nhà băng ở miền Nam nước Đức 
Kẻ chủ mưu bị tóm! (Có đăng hình!) 

Biết đâu ngày mai “dòng tin chót” cuối cùng 
Có đưa tin... anh bị bắt 
Kẻ thủ ác một lần duy nhất 
Ra tay bạo hành - đánh cắp trái... tim em! 

Chuyến xe cuối cùng đã chui vào bóng đêm 
Chỉ còn lại một mình trên lối cũ 
Mưa vẫn nhỏ từng dòng băng vỡ 
Người vẫn xa người... 
Nỗi nhớ cứa ngang đôi..! 

Ka(2011)
 

ĐOẢN XUÂN

ĐOẢN XUÂN 

Có những ngày 
chỉ gió với ta thôi 
Thổi ta đến kiệt cùng uẩn ức 
Mây 
Từng vầng mây trắng lốp 
Phơi lõa lồ thân xác dưới mưa tuôn 

Có những chiều 
câm lặng đến vô hồn 
Quờ quạng mãi những thanh âm gẫy nát 
Và nắng 
nắng chết sau cơn nấc 
Tiếng chim trên cọc nhọn tự do 

Có những giờ 
ta bẻ vụn giấc mơ 
Quăng như vãi trên dòng sông váng tuyết 

Ngày rất muộn 
và ngụm đời rất nhạt 

Một vầng sương 
buông khuất 
Phía con đường.... 

Ka(3-2-2014)
 

ĐOẢN KHÚC NỬA MÙA TRĂNG

ĐOẢN KHÚC NỬA MÙA TRĂNG 

Thế cũng xong! 

Đã hết nửa mùa trăng 
Người từ tạ 
Bỏ thuyền trên bãi cạn 
Mặt trời rụng 
trôi trên dòng câm lặng 
Bông cỏ gà 
tím dại xác xơ lay 

Một cơn mơ 
ướt đẫm khúc ngâu vầy 
Trên vũng nhớ 
phút đắm say bất tuyệt 
Đỉnh ân ái 
sóng phun trào bạo liệt 
Xa mất rồi.... 
còn đó 
áng mây cay... 

Người đi đi 
Ấm lại mẩu son ngời 
Tô lại nhé 
nét nhàu phai úa héo 
Vẽ cho kỹ 
viền mắt huyền mơ ảo 
Kẻo mai rồi...Ta chẳng nhận ra nhau... 

Một mình ta 
về lại quãng sông nghèo 
Mờ mịt gió 
che mờ con nước cũ 

Chỉ tạ từ 
mà hồn như cờ rủ 
Để tang lòng 
chôn cất một mùa trăng... 


Ka
(6-2-2014)
 

Một vùng trời bị đánh cắp

 Một vùng trời bị đánh cắp

 Anh xẻo nỗi nhớ của em để đắp vào nỗi nhớ không tên
 Như bầu trời khuyết một vầng dương
 Một mặt trời bị đánh cắp

 Đã từng có những đêm vô tận không trăng
 Ăn nhau nửa vầng yêu đã khuất
 Nhật thực thủng lỗ đêm ngực trời lạnh ngắt
 Và thiên hà rám đen. Những ngôi sao tự tình trong ngục thất
 Tự chôn mình trong bóng rợn của đêm.

 Anh đã biết rồi. Chẳng thể nào thiếu được em. Như vầng dương trốn

vào vịnh trăng
 Tỏa bình yên trong vũng tình bão tố
 Chẳng thể nào tuột khỏi lốc vùi cuồng nộ

Ta chôn nhau trong yên lặng bầu trời 

 Một vùng trời hữu hạn vụn rời
 Chưa bao giờ đánh cắp.

 Ka
09042014 

Ký ức đêm

Ký ức đêm

 Gió xiết vào đêm. Đêm xiết vào vũng trời
 Ngược đãi nhau nhân danh tình săn đuổi
 Cupid tìm xuân
 quẩn quanh lục lọi 
 Ký ức đêm bừa bộn 

 Rã rời….

 Dỗ dành nhau ngày chuội dưới vai lơi
 Nhay đến đứt trái nho tươi chín thẫm
 Đêm ẩm ướt
 vầng dương bật thức
 Tìm nhau
 Tìm nhau
 Môi trượt dưới động đào

 Cứ trườn lên
 Trườn lên
 Trườn lên​
 chói buốt một vì sao
 Xuyên vào đêm.
 Chỉ còn mây căng vỡ
 Đêm như nhung ướt rượt miền rêu phủ
 Trả mưa về khao khát đáy sông trồi

 Đêm
 Nghẹn ngào không một tiếng lá rơi
 Thổn thức dậy tiếng hòa giao trời đất
 Mặt trời ngủ ngoan hiền trên chót đỉnh
 Môi ru cười
 níu lại 
 Tháng năm trôi…
 Ka
042014 

Sân ga chỉ có hai người

Sân ga chỉ có hai người

 Lúc em đến thì anh mải mê nhặt gió ở trên không
 Đuổi theo những tà áo màu sặc sỡ
 Những người đàn bà bán buôn thời gian trên chuyến tàu chợ
 Sân ga đông như một buổi chợ gần

 Nên có trách gì khi ta lạc nhau giữa vất vưởng mê cuồng
 Chất lên vai tấm áo mặc một lần. Rồi vứt
 Ta đến trượt nhau trên chuyến tầu định mệnh 
 Sau những biệt ly không trả nổi nợ nần

 Lại hành trình về sân ga không bóng một người thân
 Mê đắm trò chơi vòng vèo đuổi bắt
 Những hành khách trên chuyến tàu số phận
 Ga cuối cùng vé đã check xong đâu.
 Ka
10042014 

NGƯỜI ĐÀN BÀ NHẢ KHÓI LÊN TRỜI

NGƯỜI ĐÀN BÀ NHẢ KHÓI LÊN TRỜI


Em không biết trong anh có một mối tình câm
Là mối tình chưa bao giờ dám tìm đến em để nói 
Như dòng nham từ lâu trào tuôn nhức nhối 
Chưa bao giờ ngừng chảy ở trong anh
Đã từ lâu anh nhóm lửa đốt đời mình 
Kể từ khi ta gặp nhau trên ngã ba số phận 
Không phải vì sắc đẹp em như thiên thần choáng ngợp 
Đã làm anh đánh mất tự do
Anh vẫn nhớ chiều mưa lạnh đến co ro 
Không con chim nào chịu cất lên tiếng hót 
Những vồng khói loãng theo dòng nước 
Bỗng vỡ òa khi chạm ánh mắt em
Vồng ngực thanh tân run ướt dưới mái hiên 
Đôi môi sũng mềm trong buổi chiểu tái nhợt 
Những ngón tay gày cũng loang lổ ướt 
Em và mưa một bức tranh buồn
Nỗi buồn của em hay định mệnh mang tên 
Trói anh vào từ đó 
Thành phố hơn ba triệu dân toàn người lạ xa cơ nhỡ 
Cớ gì anh gặp em?
Bất cứ nơi nào nơi em đặt dấu chân 
Góc nhà thờ, vườn hoa hay ngã tư nơi em chờ đèn đỏ 
Anh đã ghen với cả từng ngọn gió 
Được thỏa thuê vuốt tóc em mềm
Có phải từ đây anh nhận án chung thân
Đồng lõa trái tim đa tình viết lên từng trang cáo trạng
Anh buộc tội mình Buộc tội em- tông đồ oan nghiệt 
Thả khói lên trời quyến rũ nhân gian
Em xây lâu đài trong góc phố bình yên 
Bên chồng em người đàn ông nhợt nhạt 
Anh xây lâu đài của anh trên sa mạc cát 
Anh vẽ mẫu chưa xong 
Em đã phá xong rồi ...
Anh chỉ có trong lòng một mối tình thôi 
Là mối tình từ lâu chẳng bao giờ anh dám nói
Lâu đài anh xây bằng tình yêu hấp hối 
Là ngục tù giam giữ cuộc đời anh.
---
Ka 31.08.2016
  


ĐÊM KHÔNG CHỒNG


Ái ân còn luẩn khuất ở đâu đây
Đêm vụng dại dìu nhau vào ngấu nghiến
Ôi kỷ niệm chờm lên như cát nóng
Xô qua thân làm nhỏ máu vết thương

Đêm không chồng trăng cứ sáng như thường
Nào đâu biết lòng ai đang gầm réo
Lửa thiêu đốt những ảnh hình chồng chéo
Để tàn tro băng bó lại tâm hồn

Muốn khép lòng như khép một hoàng hôn
Trả tất cả lại về trong bóng tối
Sẽ vùi chôn những ước mơ lầm lỗi
Thôi vinh danh trơ khấc những bộ xương...

Chẳng có gì khỏa lấp được oán hờn
Những mượn vay có ngày rồi cũng trả
Ôi phù du kiếp này thôi như đã!
Ta nợ người...
Người có nợ ta không?

Đêm không chồng nghe tim ngấm cô đơn
Lòng sấp ngửa với quá nhiều sự thật
Vòng tay ôm một vòng tay định mệnh
Chợt hồi chuông đánh thức một linh hồn...
----
Ka
25072014
Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang