MỘT LẦN TAN CHẢY



Khi sông chưa sinh ra nắng đã có trên đời

Nắng bắt đầu từ vầng dương sông bắt đầu từ thác trắng

Nắng như suối chảy từ trên vô tận vô tận

Sông là ai mà ôm xiết cô đơn?


Trót là Sông nên sóng vỗ không yên

Ai nào biết dưới sâu là bão tố

Nắng tuôn chẩy từ mặt trời nung đỏ

Sông chưa từng biết nắng đợi hồi sinh



Sông không đợi mặt trời. Sông đợi bình minh

Nắng không ngủ quên. Nắng chẳng chìm vào tối

Nắng chỉ khiêm nhường cho mặt trăng ùa tới

Nắng không tự đốt mình nên nguội bớt vầng dương


Rồi một ngày nắng ngã xuống dòng thương

Dìu nắng vào lòng để nguôi đi bão tố

Nắng đâu biết mình cô đơn đến thế

Nếu không một lần tan chảy vào sông...


Nắng vẫn vô cùng hào phóng giữa mênh mông 

Sông vẫn cuộn tràn vì chẳng hề ngưng chảy

Sông và nắng chỉ một lần giao nhau như thế đấy

Nhận ra mình thăm thẳm ngóng chờ nhau...
---

Ka
21.09.2015


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang