ĐỐT TRĂNG

Nhãn: Thơ



Người bỏ ta một mình với cơn giông

Gió rất mỏng mà sao

giông bão thế

Cứ với theo, với theo,

cheo leo như xoáy lốc

Ta chênh vênh trên bẩy sắc cầu vồng



Một mình ta ẵm đủ một đêm buồn

Xơ xác tóc lẫn vào mây xám ngoét

Khi xung quanh chỉ toàn mầu tro ướt

Bàn tay nào cũng nhớt nhát như nhau



Gió mưa tuôn khô khốc ngoài hiên sầu

Đêm không ngủ

móc hồn lên tự vẫn

Bao trật tự đảo điên như xác chết

Nấm mồ hoang mặc liệm một linh hồn



Người bỏ ta.

Ta đốt cả trăng luôn

Cho trăng cháy tả tơi đêm nhật thực

Gió

Vẫn gió gào thổn thức

Treo mặt trời trên đỉnh ngược cô đơn.

___________

thym

19012014



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang