RỤNG XUỐNG NỒNG NÀN

Nhuộm lòng nhau đâu cần đến mùa thu
Đâu cần đến khoảng trời trĩu nặng
Đâu cần những bài thơ trám đầy xác nắng
Đâu đến chia ly. Đâu đến tận xa lìa...

Lá không còn rạo rực ở ngoài kia
Ngày không còn tràn trề khát nóng
Mùa chưa đi vẫn mùa xô dạt bến
Người không về... Nỗi nhớ cũng nghiêng chan.

Bắt gặp lòng mình chín rụng nỗi chờ mong
Tháng 9 mới bắt đầu sao mùa đông sắp đến
Không có chiến tranh vẫn người xa cách biển
Không chờ nhau chập choạng bãi thưa người

Vẫn xa rời dù biết cuối đường trời
Ngôi sao quẫy trên nóc trời chấp chới
Vẫn da diết cho dù không giữ nổi
Góc tương phùng đẽo gọt một tri âm!

Vắt kiệt mùa nhỏ xuống giọt trăm năm
Khoan hãy cạn để lòng còn lắng cát!
Men chưa ngấu chỉ xin đừng quá nhạt
Khúc sang mùa giọt nước cũng say lòng...

Pha rượu trời với đáy nước hồ trong
Cơn khát cạn một vũng buồn số phận
Trăm năm nợ ngàn năm lời thưa thốt

Nồng nàn rơi
Rụng xuống
lúc sang mùa... 
----
Ka
06092014


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mẹo Comment Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
=))
:((
=D>
*-:)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang